Kẻ Thù Chỉ Có Thể Là Bạn Trai

Chương 8

Dù đã cố gắng giảm thiểu tiêu hao năng lượng và tiết kiệm thức ăn hết mức, chia hai ống dinh dưỡng mang theo thành nhiều phần nhỏ để ăn, nhưng thực phẩm cuối cùng vẫn cạn kiệt.

Giang Dữ Lâm liếʍ môi, bóp chặt viên kẹo trái cây cuối cùng còn sót lại trong túi rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Không biết đã đi bao lâu, anh bị một con sông ngầm rộng lớn chặn đường.

Giang Dữ Lâm dùng dị năng tạo một cây cầu băng rồi bước lên.

Nước sông ngầm không hề trong suốt mà xanh đen sẫm lại, mùi tanh toả ra nồng nặc.

Dưới cầu, dòng nước cuộn trào, bọt nước lục bục vỡ tung, làn nước xanh thẫm dần dâng lên bề mặt cây cầu.

Dưới kính nhìn đêm, Giang Dữ Lâm có thể thấy rõ thứ gì đó ẩn nấp trong nước.

Một búi tóc chợt lướt qua nơi dòng nước xoáy.

Dưới nước có gì đó.

Là quái vật? Hay là người chết?

Giang Dữ Lâm khẽ cau mày, nâng độ cao của cầu băng lên thêm một chút.

Ngay lúc ấy, một khuôn mặt bất ngờ xuất hiện ngay dưới cây cầu băng!

Gương mặt đó trương phình và thối rữa, rõ ràng đã chết từ lâu, làn da bị ngâm đến trắng bệch, phù nề. Qua lớp băng dày, anh không thể nhìn rõ ngũ quan của cái xác.

Dựa vào độ dài của tóc, có lẽ là một phụ nữ.

Ngay khi Giang Dữ Lâm cúi xuống nhìn, người phụ nữ bỗng trợn trừng mắt, đôi đồng tử đen kịt không có lòng trắng, gắt gao nhìn chằm chằm vào anh.

Nó nâng cánh tay lên, bàn tay mục rữa đập từng nhịp lên cây cầu băng.

Là một thủy thi bị quái vật ký sinh.

Thủy thi thuộc loài quái vật cấp thấp, có tính lây nhiễm, nguy hiểm cấp D.

Cũng chỉ có những sinh vật chỉ biết gϊếŧ chóc theo bản năng như thế này mới dám xuất hiện trong tổ của Ngự Quân Kỳ.

Lũ sinh vật bậc thấp vô tri này đúng là ghê tởm một cách công bằng với tất cả mọi người.

Giang Dữ Lâm khẽ cười nhạt, vung tay phóng đoản kiếm ra, xuyên qua làn nước, xiên thẳng vào cổ thủy thi như đang đâm cá.

Thủy thi rít lên một tiếng ghê rợn, hàm dưới như loài rắn bỗng rời khớp, há to đến mức kinh dị, phun ra một đám rong biển đỏ sẫm nhớp nháp.

Lớp rong biển lổn nhổn, bề mặt chi chít những hạt nhỏ cỡ hạt đậu nành, tất cả đều là những con mắt tròn xoe.

Thật kinh tởm!

Cùng lúc con quái vật trồi lên mặt nước, mùi tử thi hôi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi, mùi tanh tưởi và mục rữa khiến người ta buồn nôn.

Giang Dữ Lâm lập tức nín thở.

Anh ghét nhất mấy con quái vật vừa xấu xí vừa ghê rợn thế này, thực sự rất tổn hao tinh thần .

Anh vung tay, lập tức bọc con quái vật trong lớp băng lạnh, biến nó thành một mẫu vật rong biển đông cứng, rồi ném xuống dòng sông ngầm.

Đúng lúc này, một con quái vật đột biến hình cá ngừ bỗng lao khỏi mặt nước, há cái miệng khổng lồ gấp mấy lần thân thể nuốt chửng cả khối băng bọc rong biển đó.

Giang Dữ Lâm nheo mắt, trong tay nhanh chóng ngưng tụ một cây cung băng, giương cung bắn một mũi tên xuyên thẳng con quái vật vào vách đá.

Con quái thú rống lên giận dữ, sóng âm khuếch tán trong không khí khiến những mảnh đá trên trần hang rung lên từng đợt.

Nó há rộng cái miệng quái dị để thị uy, hàm răng sắc nhọn dị dạng vẫn còn bám đầy thịt vụn và máu của những sinh vật khác, theo tiếng gầm gừ mà lả tả rơi xuống.

"Ồn ào quá, sủa cái gì mà sủa."

Giang Dữ Lâm chậm rãi vuốt ve ngón tay, một mũi tên băng khác đã xuất hiện trên dây cung, nhắm thẳng vào phần thịt mềm đỏ thẫm trong cổ họng con quái vật.

"Tao còn thấy cả amidan của mày luôn rồi đấy."

Con quái vật này có trí khôn cao, nghe vậy lập tức ngậm miệng lại, nhận ra đối phương không dễ chọc. Nó thò móng vuốt xuống nước, móc lên thứ gì đó rồi ném về phía Giang Dữ Lâm, nhân cơ hội đó trốn vào dòng sông ngầm.

Một vật nhỏ bay thẳng về phía anh.

Còn chưa kịp phản ứng, thứ đó đã rơi bịch xuống cầu băng.

Là một con bạch tuộc con, chỉ cỡ bàn tay.

Con bạch tuộc té mạnh đến mức tám cái xúc tu duỗi thẳng, nằm bẹp dí trên mặt băng, trông y như một miếng bánh bạch tuộc.

Giang Dữ Lâm theo phản xạ nuốt nước bọt.

Đói quá.

Từ khi hết lương thực, tính ra anh đã nhịn ăn ít nhất mười bảy tiếng.

Đây là một con bạch tuộc bình thường, hay là một con quái vật nhỏ chưa rõ danh tính?

Tỷ lệ lây nhiễm cao không? Rửa sạch có ăn được không?

Mang theo đầy nghi hoặc xen lẫn mong đợi, Giang Dữ Lâm biến cây cung băng thành một con dao găm nhỏ.

Anh ngồi xuống, dùng sống dao chọc nhẹ vào con bạch tuộc.

Con bạch tuộc co rúm lại như một cành cây xấu hổ, màu xám xanh trên thân nó dần trở nên trong suốt, ngả sang sắc lam băng gần giống với màu của cây cầu băng.