Kẻ Thù Chỉ Có Thể Là Bạn Trai

Chương 7

"Chưa từng nghe nói tinh hạch của ai lại biết thù dai, nếu để Viện nghiên cứu dị năng biết chuyện này, chắc chắn bọn họ lại bắt mình về nghiên cứu..."

Giang Dữ Lâm lẩm bẩm tự nói, nói xong thì ngẩn người, cũng chẳng rõ chữ "lại" vừa rồi từ đâu mà ra.

Có lẽ là ảnh hưởng của việc trùng sinh, trí nhớ của anh lúc này có chút hỗn loạn. Nhưng tình thế trước mắt vô cùng cấp bách, anh không có tâm trạng sắp xếp suy nghĩ, chỉ đưa tay ấn lên bụng qua lớp quần áo.

Tinh hạch lóe lên một tia sáng rực rỡ.

Nguồn năng lượng quen thuộc bùng phát, lại một lần nữa chảy tràn khắp tứ chi.

Nguyên tố băng giá từ bốn phương tám hướng hội tụ về phía anh, trong lòng bàn tay Giang Dữ Lâm, gió tuyết xoay tròn, một viên tinh hạch màu xanh thẳm từ từ hiện ra.

Anh khẽ động đầu ngón tay, nguyên tố băng nhanh chóng tràn vào khe hở của quan tài băng, giãn nở ép bật nắp quan tài ra.

Giang Dữ Lâm tắt đèn pin, thay vào đó đeo kính nhìn đêm hồng ngoại.

Chốc lát sau, nắp quan tài mở hé, anh chống một tay lên mép quan tài, lật người ra ngoài, mượn quan tài để che chắn cơ thể, nửa ngồi xổm xuống đất, cẩn thận dò xét xung quanh.

Bên trong hang động, nhiệt độ cực kỳ thấp, hàn khí tràn ngập khắp nơi.

Anh lật cổ tay, lưỡi đao băng quen thuộc hiện ra trong lòng bàn tay.

Giang Dữ Lâm khựng lại một chút, nhớ tới cảnh tượng xấu hổ khi hất đầy tuyết vào mặt Ngự Quân Kỳ, chỉ hận không thể chui xuống một cái lỗ nào đó.

Anh chưa bao giờ mất mặt đến vậy! Thật sự là ngại muốn chết luôn rồi!

Ý niệm vừa động, lưỡi đao trong tay anh liền biến đổi theo ý chủ nhân, hóa thành một thanh đoản kiếm.

Giang Dữ Lâm lật tay đóng nắp quan tài, rời khỏi hang động.

Mạng lưới hang động dưới lòng đất chằng chịt thông nhau, quy mô rộng lớn chẳng khác gì một tòa địa cung. May mà trước khi thực hiện vụ ám sát Ngự Quân Kỳ, Giang Dữ Lâm đã nhiều lần dùng radar thăm dò địa hình, nên anh nắm được đại khái hướng đi trong tổ quái vật.

Ám sát quái vật cấp Thần là một quyết định vô cùng mạo hiểm.

Tính đến hiện tại, số lượng quái vật cấp Thần đã xác nhận chỉ có bốn con.

Chúng là "Vương" trong quần thể quái vật, có khả năng hiệu triệu các cá thể khác.

Trong quá trình phân chia cấp bậc quái vật, Viện nghiên cứu quái vật của các căn cứ người sống sót trên toàn cầu đã gán cho quái vật cấp Thần ký hiệu chữ "Ngự", biểu thị địa vị tối cao của chúng.

Trong phạm vi hoạt động của quái vật cấp Thần, các quái vật cấp thấp hơn sẽ tự động tụ tập xung quanh "Vương", hình thành sự bảo vệ chặt chẽ quanh tổ, cảnh giới nghiêm ngặt.

Do ảnh hưởng lẫn nhau của số lượng lớn quái vật, năng lượng trong tổ của "Vương" luôn biến động bất định, từ trường cực kỳ phức tạp. Ngay cả khi con người áp dụng các biện pháp công nghệ cao, cũng rất khó xác định chính xác tung tích của quái vật cấp Thần.

Ngự Quân Kỳ là một ngoại lệ.

Hắn là một "Vương" kiêu ngạo, có ý thức lãnh thổ cực kỳ mạnh mẽ, đồng thời đặc biệt thích sống đơn độc.

Chính vì vậy Giang Dữ Lâm mới có cơ hội ra tay ám sát.

Giữa một con trùm siêu mạnh cấp cao nhất và một con trùm bình thường được cả bầy quái bảo vệ, hầu hết mọi người sẽ chọn cách solo con đầu tiên.

Thực tế chứng minh, lựa chọn của Giang Dữ Lâm không sai. Ít nhất thì anh cũng đã đánh một trận với quái vật cấp Thần trong truyền thuyết. Nếu anh đến tổ quái vật khác, e rằng còn chưa kịp thấy mặt "chính chủ" đã bị bầy quái vật nối tiếp nhau vây gϊếŧ rồi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu kết cục đều là chết, vậy thì chết trên đường gϊếŧ trùm hay chết trước mặt trùm, cũng chẳng khác biệt là mấy.

Dù gì thì cũng là GG.

Tổ của Ngự Quân Kỳ chỉ có mỗi mình hắn là quái vật cấp cao, điều này lại giúp Giang Dữ Lâm dễ bề thoát thân hơn.

Anh kẹp đèn pin mini lên vai, tay nắm chặt đoản kiếm, phóng nhanh trong bóng tối.

Rất nhiều quái vật có tính hướng sáng, nhưng giờ anh không còn quan tâm đến điều đó nữa.

Dị năng của anh vẫn chưa ổn định, viên tinh hạch trông như tràn đầy năng lượng không biết sẽ ngừng hoạt động lúc nào, anh phải rời khỏi tổ của Ngự Quân Kỳ trước khi gã phát hiện.

Sau đó quay về căn cứ, đánh cho tên "anh em tốt" độc ác Mộ Dung Huyên một trận đến ói máu rồi ném ra ngoài cho chó gặm.

Con đường phía trước gập ghềnh trùng điệp, hang động sâu hun hút, không thể nhìn thấy điểm cuối, dễ khiến người ta lạc lối.

Nhờ vào thiên phú dị năng nguyên tố, Giang Dữ Lâm có thể cảm nhận được dòng chảy của nguyên tố nước. Để tránh đi lòng vòng trong hang, anh quyết định đi theo hướng dòng nước chảy.

Những cơn mưa từ hàng triệu năm trước đã bào mòn lớp đá, xuyên qua các tầng địa chất, cuối cùng tạo thành dòng sông ngầm chảy về phía biển.

Chỉ cần đi theo dòng nước, chắc chắn có thể ra ngoài.

Hang động tối tăm, hơi nước dày đặc, Giang Dữ Lâm như đang băng qua một màn sương mù dày đặc. Làn da anh ẩm ướt đến mức đọng lại từng giọt nước, kính nhìn đêm cũng ngày càng trở nên mờ nhòe.

Anh cực kỳ ghét cảm giác ẩm ướt này.

Không gian xung quanh tĩnh lặng đến dị thường, ngoài tiếng nước nhỏ xuống từ nhũ đá, chỉ còn lại tiếng bước chân của chính anh.

Tí tách, tí tách.

Bên trong hang có rất nhiều ngã rẽ, tựa như một mê cung khổng lồ.

Anh không biết mình đang ở đâu, cũng chẳng rõ đã đi được bao xa, bao lâu.

Trên quãng đường tiến về phía trước, Giang Dữ Lâm không còn cảm giác về sự trôi qua của thời gian nữa.

Anh cứ tiếp tục đi mãi.

Đói thì cắn một ngụm dinh dưỡng tề, khát thì vốc nước từ hốc đá dưới những nhũ thạch lên uống.