Phù Thủy Và Quỷ Dữ

Chương 5: Red Hood

Red Hood cũng nhận ra cô gái, và dĩ nhiên anh ta hiểu ngay ý định của tên khốn kia.

"Đừng mơ tưởng!"

Anh ta tăng tốc, cuối cùng đã kịp tóm lấy tên đó khi chỉ cách cô gái vài mét.

Tên đàn ông phát ra một tiếng rêи ɾỉ, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Red Hood túm lấy đầu và đập xuống đất, thấy gã chưa bất tỉnh thì tiếp tục đập thêm lần nữa, hành động dứt khoát gọn gàng. Chẳng mấy chốc gã đã nằm vật xuống đất.

Red Hood lấy còng tay ra, khóa gã lại, không, đây không phải đồ ăn trộm từ Dick.

Sau khi chắc chắn mọi thứ đã ổn, Jason cuối cùng mới có thời gian đứng dậy và thở phào. Giờ mới vừa chạng vạng mà anh đã bận như chong chóng rồi.

Mấy giờ trước, anh nhận được tin rằng Black Mask có một lô hàng về bến cảng. Cách đây mấy tháng, Jason đã đánh một trận với gã, ngoạm lấy một miếng lớn từ ‘đế chế’ của gã và tống gã vào nhà tù Blackgate. Kể từ đó, Jason đã tiếp quản mọi hoạt động buôn vũ khí của Black Mask dưới danh nghĩa Red Hood.

Dĩ nhiên, Black Mask không dễ bỏ qua, đã vượt ngục thành công cách đây hơn một tháng và giờ không biết đang ẩn nấp ở đâu để lên kế hoạch trở lại. Jason nhất định không để chuyện đó xảy ra, nên vừa nghe tin đã lập tức đi chặn hàng, nếu để lô hàng giao dịch thành công thì danh tiếng của anh cũng mất.

Cuối cùng, họ đã thành công chặn hàng, càng tuyệt hơn là có cả một người từ vòng trong của Black Mask. Jason cần moi ra nơi gã ẩn náu, lần này sẽ xử gã mãi mãi. Nếu lão già có chửi thì chửi, bình thường chửi nhiều rồi.

Nhưng giờ, nhìn cô gái và con mèo trước mặt, Jason chỉ cảm thấy nhức đầu. Đây lại là ai nữa, sao lại có một đứa trẻ dắt theo mèo đi lang thang ở đây. Anh lau mồ hôi trán, hít một hơi sâu chuẩn bị tinh thần rồi bước về phía cô gái: “Chào em. Em làm gì ở đây vậy?”

Vì chênh lệch chiều cao, cô gái phải ngước lên mới thấy được khuôn mặt (mũ bảo hiểm) của anh. Jason nhận ra ánh mắt cảnh giác của cô, nhưng điều thú vị là cô không hét lên rồi bỏ chạy.

Cô gái lắc nhẹ túi khoai tây chiên trong tay: “Ăn khoai lát.” Rồi giơ ra: “Anh muốn ăn không?”

Jason nhìn túi khoai đó một lúc, rồi nhún vai: “Được thôi.”

Anh lấy một miếng, nhẹ nâng tấm che mặt và ném vào miệng: “Em không phải người địa phương nhỉ?”

Cô gái có giọng Anh rõ rệt, giống như Alfred vậy.

“Không, chúng tôi mới chuyển đến.” Ánh mắt cô chưa từng rời khỏi anh, đôi mắt xanh lấp lánh sự tò mò và thích thú.

Bị nhìn chằm chằm thực ra là một cảm giác khá kỳ lạ. Cuộc đời Jason toàn bị người khác nhìn và đánh giá, nên anh dễ dàng nhận ra ý đồ của họ.

Còn cô gái này chỉ đơn thuần là chán thôi, và anh tình cờ xuất hiện trước mặt cô.

Giống như một con mèo không thể cưỡng lại việc dùng móng vuốt khều lấy những ngọn cỏ mọc ngay trước mặt, chẳng vì lý do gì ngoài sự buồn chán.

“Sao lại chuyển đến Gotham? Sao không đến Metropolis hay New York?”

Cô gái nghiêng đầu suy nghĩ một giây rồi quyết định không trả lời câu hỏi của anh, ngả người ra sau, chống khuỷu tay lên lưng ghế, hỏi lại anh: “Sao lại đuổi theo người đàn ông khốn khổ kia vào lúc tối muộn? Sao không tha cho anh ta hay kết bạn với anh ta?”

Ôi, một cô bé độc miệng châm biếm. Chơi theo kiểu này sao? Hay là cô đang cố gắng nói chuyện thân thiện nhưng không may là cô là người Anh, mở miệng ra là thành châm biếm? Lát nữa có phải cô sẽ dẫn dắt câu chuyện theo hướng “Nếu các anh hòa hợp và thấu hiểu nhau, tôi tin rằng các anh có thể đạt được điều mình muốn từ nhau” không?

Không, cảm ơn, anh đến để khuyên cô về nhà chứ không phải nghe cô dạy đời.

“Được rồi.” Jason quyết định bỏ qua câu hỏi “Sao lại chuyển đến Gotham”, vì thật lòng mà nói có thể cô chẳng còn lựa chọn nào khác, và giờ cơn giận của cô chỉ trực trào ra vì câu hỏi của anh.

Anh chú ý thấy cô gái đang cầm một cái que giống như nhánh cây: “Đó là gì vậy?”

Cô kẹp nhánh cây giữa các ngón tay, làm nó nhảy múa và xoay trong không trung linh hoạt trước khi anh kịp nhìn rõ: “Trâm cài tóc, còn cái anh đội là gì?”

“Mũ bảo hiểm. Em tên gì?”

“Tôi không nói tên cho người lạ đâu.”

Thôi được, công bằng.

“Anh là Red Hood.”

Cô gái lập tức chỉ ra: “Đó chỉ là một biệt danh. Anh không nghĩ thật sự có thể dùng nó để đổi lấy tên của tôi chứ.”

Ừ thì, đúng vậy. Anh vừa nghĩ gì vậy nhỉ? Không nói tên cũng chẳng sao, anh đâu cần nhất định phải biết.

Jason vẫn cần biết thêm vài điều nữa nên anh tiếp tục hỏi: “Bố mẹ em đâu rồi?”

Cô bé trả lời ngay lập tức: “Ở nhà.”

Sự nhanh nhẹn trong câu trả lời khiến Jason nheo mắt lại: “Ừm hừm.”

Anh ra hiệu vào chỗ bên cạnh cô trên ghế: “Chỗ này có ai ngồi không?”

Khi nhận được câu trả lời phủ định, Jason ngồi xuống, liếc nhìn con mèo đen đang cuộn tròn trên đùi cô: “Thú cưng của em à? Hay là mèo hoang ở công viên và cả hai chỉ đang sưởi ấm cho nhau?”