Cô bé nhìn người đàn ông nằm sõng soài dưới đất, hai tay bị trói ra sau: “Kẻ thù của anh? Hay là người có giá trị nhưng không muốn phục tùng anh?”
Jason bật cười, thấy thật thú vị: “Vế hai.”
Cô bé gật đầu: “Vế nhất.”
“Bố mẹ em không dặn là đừng ở công viên vào buổi tối à? Trễ hơn nữa là ở đây sẽ đầy những kẻ xấu như người vô gia cư và dân buôn ma túy đấy.”
Cô bé đáp rất dõng dạc: “Có dặn, nhưng cứ nghe theo lời họ mãi thì chán lắm. Tôi là thanh thiếu niên, tôi có quyền nổi loạn.”
Giọng điệu đầy vẻ đương nhiên của cô khiến Jason không khỏi nhíu mày, tự lẩm bẩm: “Trời ạ, bọn trẻ bây giờ…”
Lời phàn nàn của anh chẳng ảnh hưởng gì đến cô bé, cô vẫn tiếp tục ăn khoai tây chiên: “Hơn nữa...” nhai nhai: “Tôi không nghĩ một người đội mũ đỏ chạy khắp công viên để bắt người...” lại nhai nhóp nhép: “Chỉ vì muốn lợi dụng gã, lại có tư cách giảng đạo cho tôi.”
Ừm, cũng có lý.
Jason không khỏi nghiêng người quan sát cô bé kỹ hơn. Cô ăn mặc tươm tất (dính đầy lông mèo), tóc đen, mắt xanh, xinh xắn, cá tính...
Khoan đã, không ổn.
“Em thực sự có bố mẹ đấy chứ? Nếu không có thì chí ít cũng phải có người giám hộ chứ?” Jason có dự cảm không tốt.
“Có chứ. Lát nữa tôi sẽ đi ăn tối cùng họ, nhưng giờ chưa đến giờ, nên tôi ngồi đây chờ một lúc rồi sẽ đi gặp họ.” Cô bé vuốt ve con mèo trong lòng, giọng trong trẻo đặc trưng của một cô bé tuổi mới lớn.
Tuyệt, vậy là có phụ huynh. Luật sư nhận nuôi của ông già à, có thể yên tâm rồi.
Khoan đã...
“Nếu em sắp đi ăn tối thì sao vẫn còn ăn khoai tây chiên?”
“Tại vì bố mẹ không cho, nên tôi ăn lén. Với lại chỉ có một ít khoai tây chiên, làm sao no được.”
Ừm, nghe cũng có lý, nhưng vẫn hơi lạ.
“Tên nhà hàng là gì?” Jason hỏi tiếp.
“Nhà hàng Trung Quốc chính hiệu gì đó, bảng hiệu màu đỏ, có hình rồng.”
Jason: ...
Cô bé vừa miêu tả 80% nhà hàng Trung Quốc ở Mỹ.
Anh thử hỏi theo hướng khác: “Món ăn đặc trưng là gì?”
Cô bé nhún vai: “Em chỉ quan tâm Cung Bảo Kê Đinh và bánh quy may mắn.”
Jason: ...
Chết tiệt, đúng kiểu đứa trẻ chỉ quan tâm đến bản thân! Vấn đề là kiểu này đúng quá, đến nỗi anh không thể chỉ ra điểm bất thường.
Jason quyết định nói thẳng vì dù gì bây giờ trời mới vừa tối mà anh đã kiệt sức. Anh còn phải thẩm vấn thuộc hạ, truy lùng Black Mask, và cãi nhau nữa. Thế nên anh bảo: “Mặc dù tất cả những gì em nói đều hợp lý, nhưng anh vẫn có cảm giác em đang nói dối.”
“Ồ.”
“Đó là câu trả lời của em à? Ồ?” Sao lũ trẻ bây giờ khó chiều vậy?
Cô bé cười khúc khích, giọng có chút châm biếm: “Anh là người lạ, em chẳng quan tâm anh nghĩ gì. Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc của anh thì khó ai mà nghiêm túc nổi. Ai thiết kế cái mũ của anh thế? Người đó chắc hẳn ghét anh lắm, vì nó không hề thoải mái đâu.”
Ồ, đúng là thế. Đôi khi anh cũng rất ghét bản thân mình, không, là ghét tất cả mọi thứ.
Sao nào? Một chiến binh căm hận vẫn là chiến binh.
Jason thở dài: “Thôi được rồi, không quan tâm thì thôi. Nhưng anh cần biết chắc là em thực sự có người giám hộ, đúng không?”
Cô bé đáp không chút do dự: “Dĩ nhiên là có. Nhìn chất lượng và sự sạch sẽ của quần áo em này, rồi cả làn da và hàm răng đều đặn của em nữa. Những đứa không có người giám hộ không thể chăm sóc bản thân tốt như thế đâu. Chúng có thể sẽ chỉ ăn khoai tây chiên và uống nước ngọt qua ngày, vì đơn giản chúng muốn thế.”
Chà, cô bé nói cũng có lý.
“Tại sao anh cứ muốn biết liệu em có người giám hộ không thế?” Cô bé nheo mắt lại: “Không có người giám hộ thì em sẽ bị đưa vào trại trẻ mồ côi à? Hay sẽ có điều gì đáng sợ xảy ra?”
Jason nhìn vào mái tóc đen suôn mượt và đôi mắt xanh lấp lánh của cô bé, hít một hơi thật sâu như để lấy can đảm nói ra điều tiếp theo.
Anh nghiêm túc: “Không, em sẽ được nhận nuôi.”
Aurora nghĩ rằng, nếu không có đũa phép, cô sẽ không sống nổi ở Gotham đến hai ngày.
Không có đũa phép, có lẽ hôm đó cô cũng không dám nói chuyện với Red Hood (nói thật nhé, “Red Hood”? Ít ai có cái biệt danh nào không hề có sự sáng tạo đến vậy. Chẳng lẽ đội mũ đen thì gọi mình là Black Mask à?).
Anh ta trông cao lớn quá mức và dáng vẻ hùng hổ khi truy đuổi người khác thật sự khiến cô khϊếp sợ.
Aurora tin chắc rằng, nếu mình bị đuổi theo, cô sẽ vừa chạy trối chết vừa hối hận vì tất cả những quyết định đã đưa mình vào hoàn cảnh này.
Nhưng quay lại vấn đề chính, cô rất biết ơn cây đũa phép của mẹ mình. Dù việc sử dụng nó có hơi giống như gian lận, nhưng cô chẳng còn lựa chọn nào khác.
Ai cũng biết rằng các phù thủy dưới mười bảy tuổi không được phép sử dụng phép thuật ngoài trường học, nếu bị phát hiện, có thể bị đuổi học hoặc tịch thu đũa phép.
*Edior: Chúc mọi người Tết đến trăm điều như ý - Mừng xuân sang vạn sự thành công.