Nó liếʍ chân, tỏ ra rất hài lòng.
Có người hầu bên cạnh, cảnh đẹp xung quanh, đồ ăn ngon trong bụng. Nhưng vì nó đang bận làm sạch mình nên chỉ đáp lại bằng một tiếng "meo" nhẹ nhàng, coi như là trả lời.
Cô gái cười nhẹ, cầm hộp thức ăn rỗng lên: "Ai mà ngờ được, đồ hộp thú cưng của Muggle lại hợp khẩu vị của em hơn."
“Meo.”
Cô nhắm hộp thức ăn về phía thùng rác: “Em nghĩ chị có thể ném trúng không?”
“Meo.”
"Em nói đúng, tài ném của chị lúc nào cũng tệ." Cô đặt hộp thức ăn xuống, tựa lưng vào ghế, mèo con thờ ơ cọ nhẹ vào cô.
"Không, chị không thấy chán đâu, đi cùng em sao có thể chán được?"
“Meo.”
"Muggle dường như không thích ở trong công viên nhỉ."
Nơi này dường như chỉ tồn tại để họ chọn làm đường tắt. Thật đáng tiếc.
Mặt trời bắt đầu lặn, bầu trời tràn ngập sắc màu rực rỡ của hoàng hôn.
Aurora nhìn ngắm hoàng hôn, tự động với tay lấy một gói khoai tây chiên vị thịt nướng và lon coca đã mở để bên cạnh: "Tuyệt thật!"
Cô ném một miếng vào miệng mà không tý duyên dáng nào, nhưng chính vì thế mà cô cảm thấy tự do lạ kỳ.
"Không còn ai quản chị ăn gì nữa, đồ ăn cũng không bị giới hạn, chẳng có ai bắt chị phải giữ phép tắc bàn ăn."
Thêm một miếng khoai chiên được ném vào miệng, khi nhai nó phát ra tiếng kêu lạo xạo: "À... có vẻ nó hơi cào vào miệng..."
Cô vui vẻ hớp một ngụm coca: "À ha, bảo sao chúng bán kèm với nhau."
Người đi đường vội vã lướt qua, tạo nên một sự tương phản rõ rệt với cô gái và chú mèo ngồi trên ghế dài, đôi khi có người nhìn họ với ánh mắt kỳ quặc nhưng không ai lên tiếng nói gì. Aurora cũng cảm thấy dễ chịu với điều này, thỉnh thoảng lại chuyện trò với Levithan.
"Họ thực sự kỳ quặc, đặc biệt là cậu trai đó, cách phối màu trang phục rất đặc biệt, hơn nữa lại còn từ chối sự quyến rũ của bộ lông xù của em nữa chứ."
Móng vuốt mèo bật ra khỏi miếng đệm thịt, nó đe dọa cào vào ghế: "Meow!”
"Không được đâu." Aurora giơ tay, nhẹ gõ vào đầu nó: "Không được phá hoại tài sản công."
“Meow!”
Cô gái nhìn về phía chân trời, nơi đang phủ kín những sắc màu rực rỡ. Khi mặt trời hoàn toàn khuất bóng, ánh sáng ngày cũng dần biến mất.
Aurora nhận ra công viên đã vắng bóng người, ngoài cô ra không còn ai nữa. Điều này không khiến cô bận tâm, ngược lại, cô rất thích ý tưởng sở hữu công viên một mình.
Chú mèo đen nằm trên người cô hầu của nó, đuôi ve vẩy một cách thư thả. Nó rất thích nơi này, nơi tràn đầy yếu tố tự nhiên và có những sức mạnh tà ác ẩn nấp trong bóng tối. Hừ hừ.
"Lần sau chúng ta cũng đưa Daisy đến đây nhé. Có lẽ nó sẽ tìm được bạn giữa những tán cây dày này."
“Meo.” Ý tưởng này hay đấy, con cú kia mê mấy trò đó lắm.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng cào lên đầu mèo con, tiếng gừ gừ trong công viên tĩnh lặng càng trở nên rõ ràng.
Khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống, bóng tối bắt đầu bao trùm lên mọi ngóc ngách, cây cối trong công viên trở nên mờ ảo, Aurora cảm thấy như có vô số cặp mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào mình.
À, thật là một cảm giác quen thuộc, như thể mình đã trở lại Hogwarts, nơi đầy rẫy ma quỷ và những bức tranh có thể bình phẩm về mình.
Tiếng xào xạc của cơn gió hòa với tiếng côn trùng, khiến cho sự tĩnh lặng trong công viên trở nên càng huyền bí hơn.
Chỉ có vài chiếc đèn đường mờ mờ chiếu sáng, tạo nên một vùng ánh sáng yếu ớt trong bóng tối.
Aurora thở dài một cách mãn nguyện, nếu ánh sáng đủ hơn một chút và trên tay cô là một cuốn tiểu thuyết phiêu lưu chứ không phải là “Sổ tay phải đọc của con sen”, thì sẽ thật hoàn hảo.
“Chị cũng thích nơi này, Leviathan.”
Nhưng sự tĩnh lặng nhanh chóng bị phá vỡ, từ xa vang lên tiếng lá và cành khô bị giẫm gãy. Rồi Aurora thấy một người đang chạy thục mạng từ xa, mồ hôi nhễ nhại, mặt và quần áo đều lấm lem bùn đất và máu.
Leviathan cảnh giác đứng dậy, đôi mắt vàng kim chăm chú nhìn người đàn ông đang chạy tới, người đang lom khom chuẩn bị vồ lấy con mồi bất kỳ lúc nào. Aurora thì chỉ nhẹ nhàng đặt đũa phép vào giữa các ngón tay.
Bỗng một bóng đen từ bụi cây nhảy ra, bắt đầu truy đuổi người đàn ông kia.
Điều đầu tiên Aurora nhận ra về người đàn ông vừa xuất hiện là anh ta cao to, vai rộng eo thon... Ừm! Không giống mấy cậu trai đội Quidditch ở trường với chút cơ bắp nhẹ, người này có vẻ cơ bắp muốn bung ra khỏi chiếc áo khoác nâu và lớp áσ ɭóŧ đen bên trong.
… Khụ. Cô còn nhận ra anh ta đội một cái mũ bảo hiểm đỏ toàn đầu.
Thẩm mỹ của Muggle thật… độc đáo.
Red Hood di chuyển cực kỳ nhanh, sải bước dài và chắc chắn, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với người đàn ông. Gã ta hoảng sợ quay lại nhìn, dù đã sắp đứt hơi vẫn tiếp tục chạy.
Cho đến khi gã nhìn thấy cô gái ngồi trên băng ghế, một con tin tuyệt vời!
Gã lập tức đổi hướng, lao thẳng về phía cô gái.