Mèo Ngốc Mỹ Nhân Trở Thành Npc Vô Hạn

Quyển 1-Chương 9: Cô dâu mới của Hà Thần

Cho đến khi cả người được tắm rửa sạch sẽ, vết thương đã được bôi thuốc, cậu mới mở miệng hỏi hai người những con quái vật đó rốt cuộc là gì.

Đường Thanh im lặng hai giây rồi nói: “Những con quái vật đó đều là người dân trong thôn.”

Lâm Mặc há hốc miệng, đôi mắt mở to, vẻ mặt không thể tin nổi.

Ban ngày còn bình thường, ít nhất là khi còn mang hình dạng là một con người sẽ không tấn công cậu. Nhưng buổi tối sao lại có thể biến thành những con quái vật đáng sợ như vậy.

“Thế, thế các cậu….hai người các cậu sao lại không giống những thôn dân đó?

Đôi mắt Lâm Mặc mờ mịt mang theo chút tò mò.

“Không biết, bọn tôi là hai người duy nhất ở trong thôn này giữ được lý trí.”

Đến nỗi vì sao trước kia Lâm Mặc không phát hiện, bởi vì mỗi tối thôn dân sẽ đem cậu khoá ở trên gác mái của điện thờ. Hơn nữa họ còn cảnh cáo cậu ban đêm tuyệt đối không được phép ra ngoài.

Lâm Mặc muốn hỏi vì sao thôn dân lại biến thành như vậy, nhưng hiện tại cậu mệt quá, ngáp ngủ từng đợt.

Đầu óc dần mờ mịt đi, cậu không tiếp tục hỏi nữa mà ngả đầu vào gối liền ngủ.

Lâm Mặc cuộn tròn thân mình lại, giống như một chú mèo con.

Khi ngủ, gương mặt xinh đẹp của cậu còn mang theo vẻ ngoan ngoãn.

Dù chỉ là nhìn chằm chằm mặt cậu, hai người có thể nhìn không chớp mắt cả đêm.

Tuy rằng không tình nguyện, nhưng những ham muốn được độc chiếm thiếu niên khiến họ ganh ghét nhau, nhưng đánh nhau lại sợ đánh thức Lâm Mặc.

Cho nên hai người họ trừng mắt nhau, cuối cùng mỗi người nằm một bên giường cạnh thiếu niên, đem thân thể nho nhỏ của cậu kẹp ở giữa giường.

Lâm Mặc gặp ác mộng, cậu mơ thấy có quái vật đè trên người cậu.

Cậu bị doạ cho tỉnh.

Vừa mở mắt ra đã cảm thấy cả người bị thứ gì đó đè nặng, cúi đầu nhìn cậu tức khắc giận sôi máu.

Hai tên nam nhân đều đem cánh tay đè trên người cậu, tay của bọn họ to bằng cả chân cậu, không nặng mới là lạ!

Lâm mặc tức giận khiến gương mặt nhỏ đỏ bừng, nắm lấy cánh tay ở gần mình nhất đưa lên miệng cắn.

Siêu hung dữ!

“A…..”

Đường Thanh nhẹ kêu một tiếng, nhìn đôi mắt thiếu niên đầy vẻ đắc ý sau khi cắn mình thì nở nụ cười.

Khi Lâm Mặc tức giận tuy rằng có chút hung dữ, nhưng cắn người khác vẫn rất có chừng mực.

Thực nhanh trên cánh tay Đường Thanh cuất hiện một dấu răng nho nhỏ, nhưng không trầy da.

Thanh niên trong mắt thế mà còn mang theo vẻ tiếc muối.

Mà một người khác thì nhìn hắn mà thèm.

Đường Phong Tứ ước gì người được Lâm Mặc cắn chính là hắn.

“Sợ rồi sao, ai bảo các cậu để tay đè lên người tớ, xứng đáng!” Thiếu niên hất hàm vẻ mặt đắc ý.

Trước kia toàn là cậu đè người khác, còn chưa có ai dám đè nặng lên cậu, hại cậu đêm qua gặp ác mộng.

Đường Phong Tứ duỗi cánh tay ra.

“Tôi cũng đè cậu.”

Lâm Mặc kích động nói với hệ thống: “233, nhìn thấy không, tớ thật lợi hại. Đường Phong Tứ còn phải chủ động duỗi cánh tay ra cho tớ cắn.”

Hệ thống: [Tớ cảm thấy hắn hình như không phải sợ hãi,]

Mà là biếи ŧɦái, mẹ nó hai tên biếи ŧɦái!

Nhưng Lâm Mặc không nghe.

Cậu nghe lời cầm cánh tay hắn cắn lên.

Nhưng chỉ cắn một ngụm liền che miệng, tức giận đến nỗi dùng cái chân không bị thương kia đá vào người hắn.

“Da thịt cậu cứng quá, răng cắn đau.”

Cậu tức chết, đây là đang trừng phạt hắn hay là trừng phạt chính mình vậy!

Rõ ràng cậu cắn người ta, còn đúng tình hợp lý trách tội người bị cắn.

Đường Phong Tứ:......

Hắn cũng không nghĩ tới, cậu thực sự quá yếu ớt.

“Chân còn đau không?”

Đương Thanh híp mắt, đem cái chân đang đạp loạn của cậu nắm lấy, không làm cho tên chó kia chiếm được hời.

Lâm Mặc nhìn mắt cá chân bị thương: “Hình như không đau, thuốc của cậu dùng rất tốt nha.”

“Vậy tôi lại cho cậu bôi thuốc lần nữa.”

Sau khi bôi thuốc xong, Lâm Mặc lại phải mặc bộ váy cưới dày nặng kia.

Đường Phong Tứ đi lấy cơm cho cậu, hắn không thể để Lâm Mặc bị đói.

Như cũ Đường Thanh sẽ giúp cậu mặc quần áo, vừa mặc vừa dỗ dành.

“Mặc Mặc đừng sợ, chúng ta đã chỉnh sửa thuyền hoa một chút, cậu sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.”

Lâm mặc nghe vậy thì hai mắt mở to.

Đường Thanh từ phía sau ôm cậu, môi hắn ở trên cố trắng nõn của thiếu niên vuốt ve.

“Chúng ta làm sao có thể để cậu gặp chuyện gì được. Dưới thuyền có một cái cửa khoang nhỏ, mở ra bên trong có một cái balo, bên trong balo là đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn. Quần áo và đèn pin cũng ở trong đó, cậu ngoan ngoãn ở bên trong một lát, chúng ta sẽ đến tìm cậu.”

Hai người bọn họ thích Lâm Mặc nhiều như vậy, làm sao có thể trơ mắt nhìn cậu chết được.

Lâm Mặc: “233, hình như cốt truyện cùng hiện tại không giống nhau.”

Nếu đã thế, cạu nên lựa chọn chết luôn để được thông qua, hay là tiếp tục ở lại thêm chút nữa?

Hệ thống: [......Tớ đã đem chuyện này báo cáo với chủ hệ thống, Mặc Mặc đừng lo lắng nha.]

Cái này vốn chỉ là phó bản cấp D, ký chủ của nó chỉ cần dựa theo cốt truyện diễn là xong, sao còn xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy!

Càng kỳ lạ hơn là, Boss của phó bản vẫn luôn không xuất hiện nay đã xuất hiện.

Tuy rằng chỉ là Boss của một phó bản cấp D, nhưng sức mạnh của hắn không phải là một cái hệ thống nho nhỏ như nó có thể chống chịu được.

Lâm mặc không rối rắm chuyện này, kỳ thật cậu không muốn chết ở trong nước.

Mặc xong quần áo Lâm Mặc leo lên giường ngồi bất động, ăn cơm là do Đường Phong Tứ đút một miếng lại một miếng.

Khi lại một lần nữa nhìn thấy trưởng thôn, Lâm Mặc nhớ đến những con quái vậy hôm qua mà cảm thấy sợ.

Cậu trốn đằng sau lưng hai nam nhân không dám ra.

Trưởng thôn: “Đã chuẩn bị xong, vậy thì bắt đầu lên đường.”

Lâm Mặc lẩm bẩm: “Tại sao lại có cảm giác lão quang minh chính đại muốn tớ chết.”

Cậu bắt đầu oán giận: “Quá xấu xa, người trong thôn này đều là kẻ xấu.”

Khi ở từ dường, trên đầu cậu đội khăn voan dỏ.

Tầm mắt bị che lại, Lâm Mặc cảm thấy bất an.

Hơn nữa chân cậu còn đang bị thương, làm sao có thể đi đường.

Cậu nghĩ ngợi như vậy, bỗng đằng trước có một bóng dáng cao lớn.

Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng Lâm Mặc liền biết người trước mặt cậu chính là Phong Thành Tứ.

“Lên đi, tôi cõng cậu.”

Có thể không cần dùng chân đi đường đương nhiên là quá tốt.

Nếu cậu dám do dự một giây thì đó chính là không tôn trọng chân của mình.

Cho nên cậu không do dự chút nào nhanh chóng leo lên, thậm chí hai chân còn đung đưa.

Nhìn cậu không giống như kẻ muốn đi tìm chết.

Cậu phối hợp, trưởng thôn cùng bà cốt tỏ vẻ rất hài lòng.

Cuối cùng đi đến bên bờ sông đã được chuẩn bị sẵn thuyền hoa.

Đường Phong Tứ thật cẩn thận đặt cậu ngồi lên thuyền, sau đó thấp giọng dặn dò.

“Đường Thanh đã nói cho cậu, Mặc Mặc không phải sợ, tôi sẽ đến tìm cậu thật nhanh.”

Lâm Mặc nằm thẳng ở trên thuyền, xung quanh được trang trí bằng rất nhiều loài hoa đẹp.

Nếu bỏ tấm khăn voan ra, gương mặt của thiếu niên tuyệt đối xinh đẹp kiều diễm hơn hoa gấp ngàn lần.

“Tớ đã biết.”

Tấm voan đỏ che đi tầm mắt cậu, Lâm Mặc không nhìn thấy nước xung quanh nên còn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Khi bà cốt băt đầu niệm, thuyền bắt đầu chạy.

Thuyền chạy thậm chí còn không cần người chèo thuyền.

Hình ảnh này làm tất cả mọi người đều mở to mắt, sau đó vui sướиɠ phát điên.

Trưởng thôn cùng bà cốt dẫn đầu đoàn người quỳ xuống đất hô to.

“Hà Thần, Hà Thần hiển linh.”

“Hà Thần tự mình đến đón cô dâu.”

“Xem ra Hà Thần rất vừa lòng cô dâu mà chúng ta chuẩn bị năm nay.”

Nhưng trong đám thôn dân, sắc mặt Đường Phong Tứ và Đường Thanh bắt đầu đen lại.

Chuyện này không nằm trong kế hoạch của họ.

Bọn họ nhanh chóng lao về hướng chiếc thuyền hoa đuổi theo.

Trưởng thôn quát lớn: “Hai người muốn làm gì, cút về cho ta.”

Những thôn dân khác cũng lao ra ngăn cản hai người.

Trong nháy mắt, cả hai người đều bộc phát ra sức mạnh to lớn, vung tay xốc bay các thôn dân ra ngoài.

“Cút!”

Ngay sau đó chạy không ngừng đuổi theo chiếc thuyền.

Mà lúc này Lâm Mặc cũng cảm thấy có chút bất an.

Cậu cảm thấy được thuyền đang chuyển động, nhưng không biết là đi đến đâu.

“233, cậu đâu rồi?”

Gọi vài tiếng hệ thống cũng không đáp lại, Lâm Mặc liền hiểu, cậu đã đến địa bàn của Hà Thần.

Cậu ngồi dậy chuẩn bị vén khăn oan lên, tay lại bị một bàn tay lạnh lẽo kéo lại.

“Không thể được.”

Âm thanh quen thuộc truyền đến, Lâm Mặc có chút sợ hãi.

Nhưng sự sợ hãi còn trong phạm vi cậu chấp nhận được, rốt cuộc từ trước đến giờ Hà Thần chưa từng làm tổn thương cậu.

Hiện tại tầm mắt bị cản trở, chỉ có thể nhìn những thứ ở bên dưới.

Cậu tò mò nhìn về hướng của Hà Thần, thấy một đôi giày màu đen, cùng với vạt áo màu đỏ.

“Khăn voan đỏ của cô dâu, phải là chính tay chú rể vén lên mới được.”

Lâm Mặc cảm nhận được eo của mình bị ôm lấy, giây tiếp theo bỗng bị bế ngang lên.

Cậu nhỏ giọng hô một tiếng, nhanh tay ôm chặt lấy cổ hắn bám chắc.

Tiếng cười từ trên truyền xuống làm Lâm Mặc mặt đỏ tai hồng, vừa xấu hổ vừa giận giữ.

Lá gan cậu bé, nhưng hắn cũng không cần cười nhạo như vậy.

Quả nhiên là đồ đáng ghét, còn hù doạ cậu.

Nhưng vừa bị doạ Lâm Mặc thật sự sợ hãi, cũng không dám trả thù.

Ở trước mặt Đường Thanh và Đường Phong Tứ cậu còn dám bộc lộ ra tính xấu. Nhưng mà Hà Thần đang ôm cậu chính là quỷ, mà quỷ thì rất đáng sợ.

Lâm Mặc không dám đối với một con quỷ hung dữ lộ ra tính xấu.

Cho nên trong toàn bộ hành trình cậu rất ngoan, chỉ sợ hắn có gì không hài lòng sẽ đem cậu gϊếŧ chết.

Cậu còn chưa xác định được hệ thống đã đem đau đớn chỉnh xuống thấp hay chưa.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Bị ôm đi, xung quanh quá lạnh lẽo, thường thường còn có âm thanh tí tách truyền đến làm cậu thấy bất an.

Lâm Mặc dốc hết can đảm ra hỏi hắn.

“Sắp tới ròi.”

Lâm Mặc câm miệng không hỏi lại, nhưng trong đầu vẫn đang nỗ lực liên hệ với hệ thống.

[Ký..ký chủ…..đau đớn……thấp…..]

Âm thanh ngắt quãng của hệ thống truyền đến.

Tuy âm thanh không nối tiếp, nhưng Lâm Mặc đã hiểu được đại khái, hệ thống đã điều chỉnh cảm giác đau đớn của cậu.

Biết được tin tức này cậu yên tâm hơn nhiều, lá gan lớn hơn được một xíu xiu.

Cậu muốn lén vén lên khăn voan để nhìn, nhưng thật nhanh đã bị nắm lấy.

“Mặc Mặc không ngoan.”

Lâm Mặc nhanh chóng bỏ tay xuống, lắp bắp giải thích.

“Em, em muốn nhìn xem đến nơi nào rồi.”

Giọng nói của cậu có chút bất an, còn sợ Hà Thần tức giận mà thật cẩn thận xin lỗi.

“Xin, xin lỗi.”

Đường Duẫn An xoa nắn ngón tay của thiếu niên, âm thanh nhẹ nhàng dỗ dành: “Mặc Mặc không cần xin lỗi, ta là chồng của em mà.”