Dù Lâm Mặc không hiểu nhiều về chuyện tình cảm, nhưng trên TV cũng chiếu qua nhiều rồi, cậu biết rằng hôn nhân, quan hệ vợ chồng rất quan trọng đối với con người.
Cũng giống như khi cậu còn là mèo, cậu phải tìm một con mèo cái.
Dù cậu chưa từng tìm mèo cái nào, vì những con mèo cái đó chẳng thèm để ý đến cậu.
Tình cảm của mèo và người là khác nhau, bởi vì trong ký ức của cậu, mèo đực thường rất tệ, mỗi mùa động dục, mèo đực phải có đến mấy con mèo cái để thay đổi.
Nhưng con người hình như không phải như vậy, và... nếu cậu nhớ không lầm thì cô dâu đều là con gái.
Lâm Mặc bối rối nói: "Em là con trai mà, con trai không thể làm cô dâu được.”
Đường Duẫn An nhướng mày, hỏi một cách trêu chọc: "Vậy tại sao Mặc Mặc lại mặc bộ lễ phục cô dâu mà chỉ có cô dâu của ta mới được phép mặc nhỉ?"
Nói đến đây Lâm Mặc tức lắm.
"Không phải em muốn mà là họ bắt con mặc thôi, bộ đồ này khó mặc lắm, lại còn nặng nữa..."
Cậu lẩm bẩm phàn nàn, rồi nhận ra người đang ôm mình dừng lại.
Giây tiếp theo, cậu bị đặt xuống, nhưng không phải đứng mà là ngồi trên cái gì đó.
Lâm Mặc hơi lo lắng mà vặn vẹo mông.
"Bây giờ em có thể mở cái này ra được không?"
Đường Duẫn An tiến lại gần thì thầm.
"Để ta làm."
Khăn voan đỏ dần được kéo lên, Lâm Mặc hơi căng thẳng mà nắm chặt lấy phần vải của váy trên đầu gối.
Khi màn trùm được kéo lên, cậu nhìn thấy eo, ngực, và cuối cùng là toàn bộ khuôn mặt của người đối diện.
Không còn sương đen bao trùm, mà là tất cả lộ rõ trước mắt cậu.
Người đàn ông có một mái tóc đen dài, vẻ đẹp trai pha lẫn chút khí chất nho nhã của một thư sinh, trên người là một chiếc áo choàng dài màu đỏ.
Chỉ là làn da hơi nhợt nhạt, đôi mắt màu đỏ sẫm, thuộc kiểu người dịu dàng nhưng lại mang một vẻ nguy hiểm. Nhìn có chút mâu thuẫn, nhưng kết hợp trên người hắn lại rất hợp.
Không đáng sợ như Lâm Mặc tưởng tượng. Cậu thậm chí vì những suy nghĩ xấu trong lòng, bây giờ khi nhìn thấy một người đẹp như vậy đứng trước mặt mình, cậu còn hơi ngạc nhiên.
"Ha ha... Mặc Mặc có hài lòng với vẻ ngoài của chồng không?"
Giọng nói mang theo ý cười của người đàn ông truyền vào tai, Lâm Mặc vô thức gật đầu.
"Anh đẹp lắm, trước đó tại sao không cho em nhìn thấy?"
Nhìn hắn không giống người xấu, Lâm Mặc lá gan to hơn một chút.
Đường Duẫn An nghiêm túc giải thích: "Trước khi làm lễ cưới, cô dâu chú rể không được gặp nhau."
Lâm Mặc nghe xong vẻ mặt nhăn nhó lại.
"Không phải chỉ có nam và nữ mới kết hôn được sao?"
Hoá ra con trai với con trai cũng có thể kết hôn à?
Nhưng cậu không muốn làm cô dâu.
"Chỉ cần Mặc Mặc muốn, đều có thể."
Lâm Mặc: Em không muốn mà!
Thanh niên dáng vẻ ung dung ôm người vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên môi đối phương.
Lâm Mặc trợn to mắt, sao tự dưng lại hôn cậu thế.
Cậu vội vàng che miệng, đôi mắt tròn xoe cảnh giác nhìn hắn ta.
Cậu vẫn còn nhớ, trước đó người này suýt nữa đã hôn chết cậu!
“Anh không được hôn em!”
Chú mèo con xinh xắn hung hăng hừ hừ với vị Hà thần nào đó, vùng vẫy muốn nhảy khỏi lòng hắn ta.
Thế nhưng sức lực quá nhỏ bé.
Đường Duẫn An véo véo má cậu, nơi có một lớp thịt mềm mại.
“Em là cô dâu của ta, tại sao lại không được hôn?”
Lâm Mặc: “Không muốn đâu, lần trước anh suýt nữa hôn chết em rồi! Không muốn cho anh hôn!”
Meo meo giận dỗi, nhưng vẫn bị nắm chặt cằm hôn.
Cậu chỉ có thể đặt tay lên ngực người này cố gắng đẩy hắn ta ra.
Không bao lâu các ngón tay của cậu đã run rẩy.
Khi được buông ra, cả khuôn mặt đỏ bừng như quả đào chín, đôi môi vừa đỏ vừa sưng còn ẩm ướt.
Lâm Mặc dựa vào người hắn thở hổn hển, tay chân mềm nhũn đến nỗi đừng nói đến việc đứng lên, ngay cả ngồi cũng không muốn.
“Đồ đáng ghét!”
Cơ thể mềm oặt dựa vào Đường Duẫn An, Lâm Mặc đôi mắt đỏ hoe xấu hổ mà mắng chửi.
Chỉ là giọng điệu mềm mại ấy đang mắng chửi người khác, nghe thế nào cũng giống như đang tình tứ.
Đường Duẫn An khóe miệng mang theo ý cười ôm người dựa vào lòng mình. Ánh mắt rơi trên khuôn mặt và đôi môi củ
Lâm Mặc sợ người này lại phát điên hôn mình, vội vàng che miệng.
“Không hôn nữa không hôn nữa, anh thật phiền phức.”
“Sao lại ngốc thế, không biết dùng mũi thở à?”
Lâm Mặc hừ hừ, cậu có ngốc đâu! Cậu thông minh lắm đấy!
Cậu đảo tròn mắt, đẩy ngực Đường Duẫn An, giọng điệu nũng nịu nói.
“Em đói rồi, đừng hôn nữa.”
Đường Duẫn An cũng không vội vàng đưa cô dâu xinh đẹp của mình vào động phòng, sắp xếp ổn thỏa cho cậu rồi dặn cậu đừng chạy lung tung liền rời đi tìm đồ ăn cho cậu.
Lâm Mặc chờ người đi rồi mới bắt đầu quan sát nơi mình đang ở.
Trông giống như một hang động, nhưng bên trong được trang trí rất đẹp, có rất nhiều đồ vật cần thiết cho hôn lễ.
Giường cũng đã được chuẩn bị sẵn, là một chiếc giường cưới rất mềm mại.
Trên đỉnh hang động có một thứ gì đó phát sáng, Lâm Mặc nhìn kỹ thì thấy đó là một viên ngọc trai to và đẹp!
Còn lớn hơn cả nắm tay cậu.
Ngoài ra trong hang còn thắp nến rồng phượng, góc tường có hoa hồng bao quanh.
Từ những chi tiết này có thể thấy, Đường Duẫn An đã rất cẩn thận khi chuẩn bị căn phòng tân hôn này.
“Mình là con trai, làm sao có thể làm cô dâu được!”
Lâm Mặc hừ hừ kéo kéo bộ quần áo trên người, không những không kéo được mà còn làm cho nó rối tung lên.
Cậu trực tiếp đi chân trần trên mặt đất định xem có thể trốn thoát không, cậu mới không muốn làm cô dâu đâu.
Khi hệ thống cuối cùng cũng tìm được tín hiệu và tìm đến nơi, thì nhìn thấy chính là một vị cô dâu nhỏ nào đó đang bỏ trốn.
[Ký chủ đang làm gì vậy?]
Lâm Mặc vui mừng khi nghe thấy giọng nói của 233.
"233, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Tớ đang định trốn đây này, cậu có thể giúp tớ tìm đường ra không?"
Hệ thống nhìn qua bộ quần áo của cậu ta một lượt, rồi im lặng hai giây.
"Cậu định chạy ra ngoài như vậy à?"
Lâm Mặc gật đầu: "Chứ còn cách nào nữa? Tớ đến đây cũng như vậy mà."
"Đây là bên trong một hang động, nơi cậu đang đứng đã được boss dọn dẹp rồi, nhưng bên ngoài rất trơn trượt và có nhiều hòn đá nhọn, cậu đi ra như vậy sẽ bị thương đấy."
Lâm Mặc cúi đầu nhìn xuống chân mình, bên trong hang động này được trải những tấm da thú của loài nào đó không rõ, chân cậu dẫm lên đó quả thật không có vấn đề gì.
Nhưng nghe hệ thống nói vậy, Lâm Mặc cũng nghe lời quay lại đi giày vào.
Thật ra cậu không thích đi giày, giống như không thích mặc bộ đồ này vậy.
Trước đây ở thôn Tiền Đường, lúc nào Đường Thanh và Đường Phong Tứ cũng là người giúp cậu mặc quần áo.
Hang động có chút phức tạp, hệ thống lại không thể đưa ra quá nhiều gợi ý, vì vậy Lâm Mặc chỉ có thể từ từ tìm lối ra.
Mặc trên người bộ đồ cưới dày cộm, cậu mới đi được nửa tiếng đã hối hận.
"233, tớ muốn quay lại."
Cậu cảm thấy mình ra ngoài hoàn toàn là tự đi tìm khổ.
Còn không bằng ở lại trong hang động kia ngủ ngon lành, biết đâu cậu làm nũng một chút, Đường Duẫn An sẽ thả cậu ra.
Cậu rất giỏi làm nũng, trước đây mỗi lần nũng nịu với chủ nhân, cậu đều được cho những thứ mình muốn.
"Mặc Mặc cố gắng thêm một chút nữa."
"Nhưng mà quần áo của tớ bị ướt hết rồi, khó chịu quá."
Thiếu niên vừa nói vừa nhấc làn váy lên, thật sự muốn quay trở lại.
Đi ra khỏi hang động, trong hang động có một con sông ngầm, lượng nước khá lớn, nước ở con sông của thôn Tiền Đường cũng chảy ra từ đây.
Những nơi có thể đi đều ướt sũng, mà váy cô dâu quá dài, bây giờ đã bị ướt một đoạn rồi.
"Ha ha..."
Đột nhiên, Lâm Mặc cảm thấy mình nghe thấy tiếng cười.
Toàn thân cậu cứng đờ.
Tiếng cười này nghe quen quá, hơn nữa còn ở trong hang động không người này.
"Mặc Mặc chạy!"
Lâm Mặc ngay lập tức không nói thêm gì nữa, vội vàng nhấc váy lên và chạy về phía trước.
Trong dòng sông có thứ gì đó trườn ra, hơn nữa còn không chỉ một con.
Lâm Mặc chạy rất nhanh quay đầu lại nhìn, chính là những con quái vật đêm qua, hơn nữa còn đáng sợ và to lớn hơn những con cậu đã nhìn thấy đêm qua.
Chúng nó con thì đuổi theo sau lưng Lâm Mặc, có con trèo lên vách đá. Một đôi mắt không có lý trí nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên, giống như đang nhìn một chiếc bánh ngọt ngon lành.
Rõ ràng tốc độ rất nhanh, nhưng lại như đang sợ hãi điều gì đó mà không dám đến gần Lâm Mặc ngay lập tức.
Lâm Mặc sắp khóc rồi.
"Sao ở đây cũng có quái vật vậy!"
Chân cậu căn bản không dám dừng lại, mắt cá chân bị bong gân hôm qua tưởng chừng đã khá hơn nhiều, chạy như vậy lại bắt đầu đau nhức âm ỉ.
"Sang bên trái, bên đó có một cánh cửa bí mật."
Lâm Mặc hoảng loạn chạy về phía hướng mà 233 nói.
"Ở đâu vậy?"
"Dẫm lên tảng đá bên phải chân cậu hai cái."
Cậu thiếu niên vừa khóc vừa làm theo, quả nhiên trên tường xuất hiện một cánh cửa bí mật.
Những móng vuốt sắc nhọn của một con quái vật vươn tới, cùng với tiếng vải rách.
May mắn là Lâm Mặc đã kịp chui vào cánh cửa, cánh cửa đóng lại, còn kẹp đứt một cánh tay của con quái vật.
Lâm Mặc khóc không ngừng, ngồi dậy từ trên mặt đất và khóc rất lớn.
"Chân tớ đau quá, đầu gối và tay cũng đau, 233 cậu xem giúp tớ xem lưng có bị va vào đá không, đau quá,hức…. sao mình xui xẻo vậy."
Hệ thống lo lắng đến mức quay cuồng.
Lâm Mặc khóc một lúc rồi nấc lên từng hồi, tiếng khóc nhỏ dần.
"Tiếp theo phải đi đâu đây."
Cậu lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói.
"233, cậu giúp tớ xem xem, ức... còn quái vật nữa không."
Cậu khóc đến mức nấc lên.
"Ở đây không có, nhưng các con sông đều thông nhau."
"Vậy phải làm sao bây giờ, những con quái vật kia quá đáng sợ, tớ không muốn bị ăn thịt."
Bị ăn thịt sẽ rất đau, hơn nữa còn không thể thông qua màn chơi.
"Mặc Mặc ngoan, tớ sẽ tìm một nơi nào đó an toàn để cậu trốn, Đường Duẫn An nhất định sẽ tìm thấy cậu."
Trước đây Lâm Mặc còn sợ Đường Duẫn An, không muốn làm cô dâu của hắn.
Nhưng bây giờ, cậu lại mong Đường Duẫn An mau chóng tìm thấy mình.
Dù sao Đường Duẫn An cũng không đáng sợ bằng những con quái vật kia, cũng sẽ không ăn thịt cậu, chỉ là thích hôn cậu thôi.
"Cảm ơn 233, có cậu thật tốt."
Lâm Mặc giọng nói mềm mại, khen ngợi hệ thống đến mức nó ngây ngất.
"Không có gì đâu Mặc Mặc, cậu đáng yêu như vậy."
Bị giam vào phòng tối một thời gian thôi mà, nó có thể làm được!