Mèo Ngốc Mỹ Nhân Trở Thành Npc Vô Hạn

Quyển 1-Chương 8: Cô dâu mới của Hà Thần

Hạn lớn đã đến, làm bà sinh ra một ý tưởng điên rồ.

Bà ta đọc từ những cuốn sách tà thuật kia biết được một phương pháp tạo ra “thần”.

Bà muốn tạo ra một vị “thần”.

Sau khi tìm kiếm, Đường Duẫn An ở thôn Tiền Đường đã trở thành mục tiêu của bà.

Vì vậy, bà ta đồn thổi rằng Đường Duẫn An là tai tinh giáng đến thôn.

Vận hạn đến, tất cả mọi người lương tâm đều không còn. Chỉ cần cho bọn họ một chút hy vọng sống sót, không cần suy xét đến là thật hay giả, bọn họ cũng sẽ vì này mà đâm đầu.

Cho nên thôn Tiền Đường trở thành bà vu lưỡi dao sắc bén, đâm Đường Duẫn An máu tươi đầm đìa.

Hắn bị bắt giao cho bà vu.

Muốn tạo ra “thần” hiển nhiên không hề đơn giản.

Đường Duẫn An bi tra tấn tàn nhẫn suốt bảy bảy bốn chín giờ. Cuối cùng hắn bị phong ấn trong quan tài, cả cơ thể bị đóng chín cây đinh định hồn.

Cũng không biết là do thần hiển linh hay là do trùng hợp, vào ngày Đường Duẫn An bị phong ấn vào trong quan tài, trời giáng xuống điềm lành.

“Sau đó thì sao? Thần thật sự là do bọn họ tạo ra sao?”

Lâm Mặc đã hoàn toàn dựa trên người hắn, sẽ chủ động hỏi vấn đề.

“Em cảm thấy sao?”

Lâm Mặc nhấp môi, cậu hiếm thấy động não suy nghĩ vài giây.

Sau đó lại gật đầu rồi lại lắc đầu, nâng gương mặt lên, âm thanh mềm mại hỏi.

“Thần là thứ được tạo ra, nhưng dù vậy vẫn được gọi là thần sao?”

Cậu cảm thấy những kẻ đó thật xấu xa!

Lâm Mặc liếc nhìn Hà Thần, hắn chính là Đường Duẫn An sao?

Hà Thần im lặng vài giây, sau đó nhéo nhéo cái mũi Lâm Mặc, giọng nói vẫn như thường.

“Em còn hiểu được đạo lý này, vậy mà bọn họ lại không rõ.”

Lâm Mặc:.......

Có ý gì đây, là đang nói cậu ngốc sao?

“Là thần hay không phải thần cũng chẳng sao, bọn họ chỉ để ý thần có thể thỏa mãn những tham lam của họ hay không thôi. Nên ta đã thỏa mãn những mong ước của họ.”

Lâm mặc nghe rõ ràng tiếng cười lạnh lẽo, nghe như rất ôn hoà, cũng rất lạnh lẽo.

“Vợ của ta phải trở về thôi.”

Lâm Mặc hiện tại đã biết hắn sẽ tạm thời không làm hại đến cậu, hắn còn kể chuyện cho cậu cơ mà.

Vì thế là gan của Lâm Mặc to hơn.

“Em không phải cô dâu của anh đâu.”

Nói xong Lâm Mặc liền chạy, những tin tức cần tìm cậu đã tìm được rồi. Cậu sợ tên kia đem cậu bắt lại, Lâm Mặc vắt chân lên cổ chạy thật nhanh.

Sau khi rời khỏi nhà bà cốt, Lâm Mặc không chạy nữa.

“233, có phải cậu lại bị ngắt sóng rồi không?”

Giọng nói của hệ thống vang lên: [Ký chủ, Boss phó bản lại tới tìm cậu.]

Có thể ở cùng Boss phó bản không rơi một giọt máu nào chạy trốn được hai lần, nó làm hệ thống game kinh dị lâu như vậy cũng là lần đầu tiên thấy.

Hơn nữa…..

[Hai người đã làm cái gì vậy, tiến độ nhiệm vụ đã tăng đến 95%!]

Tim gan nó cồn cào muốn được biết.

Boss phó bản xuất hiện đã quấy nhiễu không gian, nó bị bắt ngắt sóng cho nên không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Biểu tình Lâm Mặc có chút kinh ngạc: “Mới 95% sao?”

Nghe đi nghe đi, cái gì là mới 95%.

Cậu lúc trước chữ cũng không biết, sao giờ rành thế.

Lâm Mặc gãi gãi mặt, cũng không úp úp mở mở, đem những chuyện Hà Thần kể cho cậu nói ra.

Cuối cùng cậu còn lẩm bẩm một câu: “Kỳ thật hắn cũng khá tốt, còn chủ động đem manh mối nhiệm vụ nói ra, lần sau tớ sẽ không gọi hắn là đồ đáng ghét nữa.”

Hệ thống:.....

Nó lại muốn nói một lần nữa, phó bản này không đúng!

Lâm Mặc chậm rì rì trở về, khi sắp đến chân núi, bỗng một thứ gì đó đánh vào người cậu.

Cậu theo bản năng, trực tiếp lăn xuống tránh thoát.

“Cái gì vậy?”

Lâm Mặc hoảng sợ, còn chưa nhìn thấy rõ ràng, âm thanh nôn nóng của hệ thống vang lên trong đầu.

[Chạy!!]

Cậu cũng không quay đầu lại, rất nghe lời nhanh chóng chạy đi.

[Đến từ đường, chúng nó không dám đến gần từ đường.]

Trong lòng Lâm Mặc sợ muốn chết, hơn nữa cái thân thể này giống với thân thể cậu khi còn là mèo, đều phế như nhau.

Chạy không được bao lâu đã thở hổn hển.

“233, đó là cái gì vậy, tớ bị chúng gϊếŧ chết có được tính là thông qua không?”

Hệ thống: [Không được, Mặc Mặc mau chạy đi, chúng nó sắp leo đến đây rồi!]

Lâm Mặc sợ hãi vừa chạy vừa khóc, nhưng không phải là gào khóc mà là từng tiếng nức nở rất nhỏ.

“Không chỉ có một cái…”

“Tớ không chạy nổi nữa.”

Con đường ở thôn này vốn đã không dễ đi, tâm thần cậu hoảng loạn không chú ý tới dưới chân cục đá nên dẫm phải, cả người lao về phía trước ngã xuống.

“Đau quá.”

Đau đớn làm nước mắt cậu rơi càng nhiều, quan trọng nhất chính là những quái vật phía sau vẫn đuổi theo. Nó mang theo một mùi hôi thối phả vào thiếu niên đang nằm trên mặt đất.

Lâm Mặc bị dọa khiến cả gương mặt nhỏ trắng bệch, sợ hãi đến cả thân thể cuộn tròn lại không dám nhìn xem.

“Cút!”

Một tiếng quát lớn, con quái vật đang nhào vào người Lâm Mặc bị đá bay.

Mà Lâm Mặc đang nằm dưới mặt đất được một cánh tay bế lên, nằm trong một cái ôm ấm áp.

Đường Phong Tứ ôm Lâm Mặc liền chạy, phía sau những con quái vật hung tợn vẫn đuổi theo.

Phát hiện ra mình được cứu, Lâm Mặc ngón tay bấu chặt vào áo hắn, lông mi đen dài còn đang dính ướt nước mắt.

Bởi vì sợ hãi, lông mi cong vυ't hơi rung rung, con ngươi tràn đầy bất an.

“Đừng sợ, Mặc Mặc đừng sợ, là tôi đây.”

Đường Phong Tứ nhẹ nhàng an ủi thiếu niên trong l*иg ngực, trong mắt tràn đầy hối hận.

Hắn nên ở từ đường trông nom Mặc Mặc.

Lâm Mặc nhìn thoáng qua phía sau, những con quái vật đôi mắt đỏ đậm, cả người đều là màu đen. Trong miệng có răng nanh, móng tay có móng vuốt như những loài bò sát, khô gầy như que củi, trông rất đáng sợ.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, Lâm Mặc liền sợ hãi đem mặt vùi vào l*иg ngực thanh niên, bàn tay đang nắm lấy áo hắn càng chặt hơn.

Tốc độ của Đường Phong Tứ rất nhanh, dù là đang ôm người trong l*иg ngực cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.

Chạy đến từ đường, những con quái vật ngoài kia không dám đến gần.

Nhưng ánh mắt của chúng vẫn nhìn chằm chằm cửa từ đường, đứng ở ngoài thật lâu không muốn rời đi.

Đem người đưa lên trên giường, nhìn thiếu niên cả người bụi bẩn đôi mắt khóc đến hồng hồng.

Thiếu niên không còn giống như lúc trước sạch sẽ, gương mặt trắng nõn cũng có vết thương, máu thấm qua da chảy xuống gò má cậu.

Lâm Mặc trông đáng thương vô cùng, làm người khác muốn ôm cậu vào lòng bảo hộ.

Đường Phong Tứ quỳ một gối xuống đất, tay thật cẩn thận mà xoa mắt cá chân của cậu.

“Tớ giúp cậu xoa chân.”

Mắt cá chân của Lâm Mặc có chút sưng đỏ, mới vừa chạm vào cậu đã kêu lên một tiếng.

“Đau quá.”

Thanh âm mềm mại của thiếu niên mang theo nức nở, rụt chân lại không muốn hắn chạm vào.

“Những thứ ngoài kia đều là quái vật nha.”

Lâm Mặc ấm ức, rõ ràng vào ban ngày không có.

Thiếu chút nữa cậu đã bị quái vật ăn, cậu hiện tại sợ hãi đến không được.

Đường Phong Tứ im lặng, không biết nên trả lời câu hỏi của cậu như thế nào.

Cửa từ đường bị mở ra, Lâm Mặc tưởng những con quái vật đó xông vào, sợ hãi rụt vào l*иg ngực Phong Thành Tứ, đôi mắt sợ hãi nhìn.

Cậu phát hiện đi vào không phải là quái vật mà là Đường Thanh.

“Cậu đã chạy đi đâu?”

Nhìn thấy thiếu niên trong lòng ngực Đường Phong Tứ, thanh niên cũng không ghen ghét mà thở nhẹ ra.

Lâm Mặc ấp úng không nói lời nào, cũng không thể nói cậu đến nhà bà cốt tìm đồ.

Rốt cuộc, hai người này chính là người của thôn Tiền Đường.

“Chân bị thương, trên mặt cũng có, còn có chỗ nào bị thương nữa?”

Làn da của thiếu vốn non mịn trắng nõn, chỉ cần chạm vào là sẽ hiện ra dấu vết.

Cậu chạy lâu như vậy còn bị vấp ngã, trên người rất nhiều chỗ bị trầy da thâm tím.

Hai người tỉ mỉ kiểm tra một lúc thì đau lòng.

“Tôi đi lấy thuốc.”

Đường Thanh rời đi, Lâm Mặc tuy rằng trên người vẫn còn đau nhưng không khóc nữa.

Cậu nhẹ nhàng kéo góc áo của Đường Phong Tứ.

“Tớ muốn tắm rửa.”

Cả người toàn bụi bẩn, cậu không thoải mái.

“Hiện tại trên người cậu còn có vết thương, ngâm nước sẽ rất đau.”

Nghe được rất đau, Lâm Mặc theo bản năng co rúm lại.

Không muốn bị đau, nhưng cả người đều bẩn cậu cũng không thoải mái.

Vừa ấm ức vừa muốn khóc.

….Cậu nhớ chủ nhân.

“Đừng khóc, tôi giúp cậu lau người.”

Hệ thống: [Mặc Mặc, hãy tự tay lau, không cần tên nam nhân này giúp.]

Nó cũng đau cho Lâm Mặc, nhưng không cần nghĩ cũng biết, nếu để Đường Phong Tứ lau giúp, không chừng cái mông ngọc ngà của ký chủ không giữ được.

Lâm Mặc bĩu môi: “Nhưng tớ không muốn động đậy.”

Cậu chạy lâu như vậy còn bị thương, cả người đều mệt chết.

Hệ thống:.......

Ký chủ, cậu có biết đó là tên sói thèm muốn thân thể cậu hay không!!!

Nhưng người nào đó quá yếu ớt, về phương diện này lại dốt đặc cán mai, có thể được hầu hạ có gì không tốt.

Đường Phong Tứ chuẩn bị nước ấm, Lâm Mặc dựa đầu vào gối.

“Cậu nhẹ tay một chút, tớ sợ đau.”

Bàn tay nắm lấy chân thiếu niên mà yết hầu giật giật, du͙© vọиɠ dưới đáy mắt sâu thẳm.

Nhưng hắn không muốn làm việc tổn thương thiếu niên. Cho dù giờ phút này người trước mặt có ngoan ngoãn mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, hắn cũng sẽ nhẫn nại chịu đựng.

Chạm vào xung quanh vết thương, hắn dùng sức lực có thể là cả đời này là nhỏ nhất.

Nhưng Lâm Mặc yếu ớt vô cùng, bị chạm vào kêu đau một tiếng.

Đường Phong Tứ nhìn cậu, phát hiện thiếu niên lại khóc.

Lần này không phải là do Lâm Mặc muốn khóc, mà hoàn toàn là nước mắt sinh lý.

Cậu cũng không muốn khóc, nhưng mà nhịn không được.

“Tôi thổi thổi giúp cậu.”

Đường Phong Tứ cảm thấy tất cả ôn nhu cả đời hắn đều dành tặng cho thiếu niên.

Cậu không gả cho hắn là không được.

Đường Thanh cầm thuốc về, hắn bắt đầu nhìn một cái chân khác của Lâm Mặc.

Làn da lúa mạch cùng với làn da trắng như tuyết đan chéo lại với nhau, làm hắn hận không thể đổi lấy cái tay kia thành cái tay của mình.

Thanh niên sắc mặt lạnh lẽo đi đến.

Đường Phong Tứ chó chết, hắn đi lấy thuốc liền nhân cơ hội độc chiếm Mặc Mặc.

“Mặc Mặc, tôi giúp cậu bôi thuốc.”

Hắn cũng ngồi xổm xuống, bàn tay nắm lấy bàn chân còn lại của Lâm Mặc.

Lâm Mặc ôm gối đầu rầu rĩ: “Cậu nhẹ nhàng một chút nha.”

Hai thanh niên mỗi người cầm một cái chân của cậu.

Khi bôi thuốc vẫn đau, nhưng Lâm Mặc biết phải như vậy thì chân mới mau lành.

Cho nên thiếu niên đôi mắt hồng hồng đem đầu vùi vào gối…..buổi tối hôm nay đối với cậu thật xui.

Hai người nhìn cậu như vậy đều đau lòng.