Trung Tâm Mai Mối Ba Cõi

Chương 3: Chết vì giày cao gót

Cô bị trật chân, không thể tự đứng dậy, đành đưa tay đặt lên tay Ôn Dung. Dựa vào lực từ anh, cô từ từ đứng lên. Ngay khi chạm vào làn da của Ôn Dung, cơ thể lạnh lẽo vì âm khí và sợ hãi của cô dường như được truyền sức sống, đầu ngón tay cũng dần ấm lại.

Thấy cô có thể tự đứng lên, Ôn Dung nhanh chóng rút tay về, nghiêng người sang một bên nói: "Đứng sang phía này."

Phía sau anh chính là ánh sáng ấm áp, chặn lại bóng tối, mở ra một không gian an toàn cho Du Âm đang bất an.

Du Âm cẩn thận di chuyển từng bước, nhưng bất ngờ bị người đàn ông sau Ôn Dung làm cho giật mình. Người đàn ông đó đẹp đến mức không giống con người, nhưng biểu cảm lại vô cùng lạnh nhạt, chẳng mấy thân thiện. Thêm vào đó, nét mặt của anh ta toát lên vẻ sắc sảo và quyền uy, chẳng có chút nào dễ gần.

"Tôi tên Du Âm, cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều." Du Âm cúi đầu, lùi lại hai bước, tránh ánh mắt của người đàn ông kia, liên tục cúi chào Ôn Dung.

Con lệ quỷ đỏ lúc trước sợ giày cao gót, giờ lại e ngại ánh sáng ấm áp. Nhưng ánh mắt hắn vẫn đầy tham lam, dán chặt vào dáng vẻ quyến rũ của Du Âm trong bộ vest công sở. Hắn hét lớn, giọng điệu hung hăng nhưng lại đầy lo sợ:

"Ngươi là thứ gì mà dám đối đầu với ta? Mau giao cô ta ra đây, nếu không ta sẽ nhập vào người ngươi và gϊếŧ hết người thân của ngươi!"

Lệ quỷ hiện ra bộ dạng lúc chết. Đáng tiếc, hắn bị giày cao gót đóng đinh mà chết, cái chết không đủ thảm để dọa người. Dù lộ ra vẻ chết chóc, cũng chẳng làm mấy ai kinh hãi.

Từ lỗ thủng trên đầu, máu chảy càng ngày càng nhiều, nhỏ tong tong xuống mặt. Lệ quỷ cố liếʍ sạch nhưng liếʍ mãi không hết. May mắn là hắn chỉ là linh hồn, máu đó chỉ là ảo ảnh, không phải thực.

Ôn Dung điềm tĩnh nói: "Ngươi đã là một linh hồn, nên ăn năn tội lỗi của mình lúc còn sống đi. Nếu xuống địa ngục chuộc tội, có lẽ ngươi còn cơ hội đầu thai kiếp sau. Nếu không, sớm muộn gì hồn phách cũng tan biến."

Lệ quỷ bật cười khàn khàn: "Ăn năn rồi bị đày xuống địa ngục, chịu đủ cực hình, cuối cùng lại đầu thai làm súc vật à? Ta chẳng làm gì sai cả, tại sao phải ăn năn? Mấy ả đàn bà ăn mặc lả lơi như thế chẳng phải là để câu dẫn đàn ông sao? Ta chỉ đang thỏa mãn bọn họ thôi!"

Du Âm mím chặt môi, đôi mắt nhìn lệ quỷ rực lửa giận dữ.

Ôn Dung lắc đầu: "Ngươi có thể ngắm nhìn, nhưng không được có ý đồ xấu."

Lệ quỷ giật phăng chiếc giày cao gót cắm trên đầu mình. Máu từ vết thủng tuôn ra nhiều hơn. Hắn hét lên chói tai, cầm chiếc giày lao về phía Ôn Dung!

Du Âm theo bản năng định hét lên, nhưng nhớ tới ân tình của Ôn Dung, cô cắn răng chịu đựng, kéo tay anh chạy về phía sau. Thế nhưng, nhìn dáng người cao gầy của Ôn Dung, cô không thể kéo nổi!

Đúng lúc kinh hoàng, lệ quỷ đã áp sát, chỉ còn cách một bước. Du Âm cảm thấy tim mình như ngừng đập, mặt tái nhợt.