Ôn Dung nhìn chiếc giày đầy máu, cau mày.
Lệ quỷ giơ cao chiếc giày, mũi giày sắc nhọn nhắm thẳng vào mắt Ôn Dung. Làn khí âm u cuồn cuộn bao phủ, khiến Du Âm run rẩy trong giá lạnh và ác ý.
“Keng!”
Chiếc giày cao gót dừng lại ngay khi chạm vào ánh sáng vàng ấm. Luồng sáng như một bức tường đồng kiên cố, ngăn cản cú tấn công.
Lệ quỷ lao thẳng vào ánh sáng, bị đẩy ngược lại. Cả mặt và tay chân hắn như bị ép chặt vào tường vô hình, mặt méo mó biến dạng, tư thế cầm giày cao gót trông vừa đáng sợ vừa buồn cười.
Mặt lệ quỷ cách Du Âm chưa đầy hai mươi centimet. Cô đưa tay bịt miệng, không biết nên hét lên hay bật cười: "..."
Ngay sau đó, một dòng ánh sáng đỏ rực từ phía sau Ôn Dung bay vụt ra, mang theo sức mạnh tựa ngàn quân, đập mạnh vào đầu lệ quỷ. Khi ánh sáng tan biến, Du Âm mới nhận ra người đàn ông ban đầu đứng sau Ôn Dung đã không biết từ lúc nào bước ra ngoài cửa, một chân giẫm lên đầu con lệ quỷ.
Đầu lệ quỷ bị giẫm sâu vào mặt đất, chỉ còn lại tứ chi vùng vẫy một cách vô vọng. Hắn rêи ɾỉ: "Ư ư ư! Đại ca, xin tha mạng! Tôi không biết lượng sức mình!"
Lục Hoài Khanh thấy hắn còn dám giãy giụa, càng mạnh chân hơn, lạnh giọng: "Ngươi có biết đây là nơi nào không? Còn dám làm loạn ở đây!"
Lệ quỷ: "Ư ư ư! Sau này không dám nữa!"
Lục Hoài Khanh vẫn không buông chân, giọng lạnh như băng: "Sau này còn dám không?"
Đầu lệ quỷ bị giẫm chặt xuống, mặt úp xuống đất, không thể lắc đầu, càng không thể mở miệng, chỉ có thể phát ra tiếng "ư ư" đầy bất lực.
Lục Hoài Khanh khẽ cười lạnh: "Không phục sao?"
Anh ta đưa tay, triệu hồi một thanh kiếm đồng tiền, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên. Rõ ràng, anh ta sẵn sàng để lệ quỷ này hồn phi phách tán.
Lệ quỷ trừng lớn đôi mắt đầy hoảng sợ, gào lên bằng những tiếng "ư ư ư!!!" vô nghĩa, nhưng ý tứ đã rõ ràng: "Phục rồi! Tôi thật sự phục!"
Ôn Dung cuối cùng không nhịn được nữa, lên tiếng: "Hắn đã nhận thua thì cũng phải để hắn nói ra chứ, ít nhất cũng nương tay chút đi."
...
Du Âm ngồi trong phòng, cẩn thận tránh xa con lệ quỷ đang co rúm dưới chân.
Cửa hàng này rất nhỏ, chỉ với hai người đàn ông, một người phụ nữ và một con lệ quỷ đang cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể, đã đủ khiến căn phòng chật kín. Cửa tiệm nhỏ hẹp, không rõ có thể làm được gì. Trang trí đơn giản và dường như đã lâu không có người ở, trong không khí thoang thoảng một mùi ẩm mốc nhè nhẹ.
"Ôn đại sư," Du Âm một tay che lấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay trái, giọng đầy lo lắng: "... Phải xử lý hắn thế nào?"
Cái "hắn" ở đây đương nhiên là chỉ con lệ quỷ.
Ôn Dung nhìn chằm chằm vào con lệ quỷ, trong lòng không khỏi bối rối. Đây không phải nơi để thu lưu quỷ hồn, nhưng nếu thả ra, lệ quỷ này chắc chắn sẽ tiếp tục gây họa cho người vô tội.