Trung Tâm Mai Mối Ba Cõi

Chương 2: Lệ quỷ bám theo

Đằng sau người phụ nữ là một lệ quỷ đỏ rực, sắc đỏ đậm đến mức quỷ dị. Giữa chân mày của lệ quỷ có một chiếc giày cao gót đỏ cắm sâu, máu tươi chảy ròng ròng, trượt xuống sống mũi, qua đôi môi, bị lệ quỷ lè lưỡi cuốn vào miệng. Lệ quỷ đi qua đến đâu, đèn đường phát ra âm thanh xèo xèo rồi tắt ngấm.

Đây là một lệ quỷ từng phạm tội gϊếŧ người, sinh thời háo sắc, cưỡиɠ ɧϊếp, gϊếŧ người, chết rồi vẫn không ngừng làm ác, hại các thiếu nữ vô tội, trở thành loại yêu ma chẳng kiêng nể gì. Toàn thân đầy tội ác, mang theo mùi hôi thối khó chịu.

Lục Hoài Khanh nhíu mày đầy ghét bỏ.

Ôn Dung đặt tay lên tay trái, ngón út anh đeo một chiếc nhẫn bạc, bên trong lớp chất liệu trắng mịn là một vệt đỏ như lửa đang cháy, không ngừng nhảy múa. Khi chiếc nhẫn cảm nhận được âm khí, ngọn lửa đỏ càng thêm hưng phấn, lan khắp chiếc nhẫn như muốn xông ra ngoài để thỏa cơn thèm khát.

Chiếc lưỡi đỏ tươi nhơ nhớp, ướt đẫm của lệ quỷ, đầy máu và nước dãi, lòi ra, nhắm vào sau gáy người phụ nữ.

Người phụ nữ có thể cảm nhận được luồng khí lạnh phía sau gáy, mang theo hơi thở mục nát ẩm ướt. Cô suýt hét lên, nhưng cảm giác mát lạnh của chiếc vòng ngọc trên cổ tay khiến cô tỉnh táo lại, lập tức xoay người đá một cú, tay phải vẫn ôm chặt lấy chiếc vòng ngọc bên tay trái.

Đáng tiếc, lệ quỷ phản ứng cực nhanh, né được cú đá cao gót, mắt lộ vẻ e ngại, rõ ràng đang sợ chiếc giày cao gót ấy.

Người phụ nữ đá trượt, mất đà ngã xuống đất, chiếc váy ngắn để lộ phong cảnh mờ mờ bên dưới. Cô gắng khép chặt hai chân, cố gắng ngăn lệ quỷ nhìn. Hai cánh tay mảnh mai chống xuống đất, giọng lạc đi vì sợ hãi: "Hồng Thù, phải làm sao bây giờ!"

Chiếc vòng ngọc trên cổ tay phát ra khí âm u, tụ lại thành hình dạng mơ hồ của một người đàn ông.

Giọng nói yếu ớt nhưng dồn dập vang lên: "Nhanh lên! Đi tới chỗ có ánh sáng phía trước!"

Du Âm quay đầu lại, trong bóng tối đặc quánh quả nhiên thấy một vầng sáng vàng ấm áp. Dưới ánh sáng đó, một người đang đứng, rõ ràng chỉ cách cô vài bước nhưng lại xa xăm đến mức không thể chạm tới.

Các cửa hàng hai bên đường như biến mất. Bầu trời đêm đen kịt nặng nề phủ xuống, dường như đang tích tụ sau lưng người đó. Dù chỉ mặc sơ mi và quần dài, thoáng chốc lại giống như đang khoác áo dài nhẹ nhàng. Người ấy có làn da trắng, môi nhạt màu, nhưng đôi mắt đen láy đầy sâu sắc và dịu dàng, yên lặng nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh.

Du Âm chưa từng thấy ai có dung mạo và khí chất như thế. Trong giây lát, ngay cả con lệ quỷ ác ý phía sau cô cũng bị cô quên mất, chỉ ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông tên là Ôn Dung, bước lên hai bước khẽ cúi người đưa tay ra, ra hiệu cho cô đứng dậy.

Mười ngón tay thon dài, trắng mịn. Ngón áp út tay trái đeo một chiếc nhẫn ngọc trắng, bên trong có một sợi đỏ mảnh đang chầm chậm di chuyển. Du Âm chớp mắt, chắc chắn mình không hoa mắt – màu đỏ đó thực sự đang chuyển động!