Niên Đại: Mỹ Nhân Xuyên Sách, Tán Tỉnh Nhầm Người

Chương 22

Lục Yến Lĩnh đi tới trước thang máy, quai hàm căng chặt, trong xoang mũi khẽ cười lạnh một tiếng.

Anh giơ tay ấn nút thang máy, nhìn những con số đang dần thay đổi, vẻ mặt lại càng thêm lạnh lẽo.

Thang máy dừng ở tầng bốn, đinh một tiếng rồi mở ra.

Lục Thiếu Vũ và một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang cùng đứng ở trong thang máy.

Nhìn thấy vẻ mặt như Diêm Vương sống của Lục Yến Lĩnh đứng ở ngoài cửa thang máy, hai mẹ con không khỏi giật nảy mình.

“Yến, Yến Lĩnh?”

Lục Yến Lĩnh ngẩng đầu, nhìn thấy người phụ nữ trung niên thì vẻ mặt anh dịu lại: “Chị dâu.”

Nhưng khi anh liếc nhìn về phía Lục Thiếu Vũ đang căng thẳng ở bên cạnh, thì giọng điệu lại không hề hiền lành chút nào: “Sắp phải xuống đại đội rồi, cháu còn có thể chạy rong ở bên ngoài thế à?”

“Cháu đến thăm ông nội Quan cũng không được…” Ỷ vào có mẹ ở bên cạnh làm chỗ dựa, lá gan của Lục Thiếu Vũ lớn hơn một chút.

“Nhớ trở về đơn vị trước sáu giờ đấy.”

Lục Yến Lĩnh trầm giọng ra lệnh, rồi nhấc chân bước vào thang máy.

*

Chờ Lục Yến Lĩnh vừa rời đi, Triệu Nỉ Ca lập tức nói với Cao Tường là anh ta có thể đi rồi.

Cao Tường ngạc nhiên: “Nhưng, cái này…”

“Anh bỏ đồ xuống đó rồi đi đi.” Triệu Nỉ Ca không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào, nói xong là quanh đầu đi luôn.

Cô đang rất nóng lòng muốn biết xem một chiêu vừa rồi có hiệu quả hay không, thế là lập tức bỏ qua con trùng theo đuôi lại đằng sau, bước nhanh đi tới cuối hành lang.

Đứng ở cửa sổ hành lang không người, cô mở giao diện hệ thống lên.

Liếc mắt một cái, thiếu chút nữa là ngất ra đó luôn rồi.

Em gái nhà anh chứ!

Cô nhịn không được mà mắng một câu thô tục!

Triệu Nỉ Ca phải dùng chút bình tĩnh cuối cùng để bản thân không nổi điên ngay tại đây.

Đúng lúc này, cô nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân.

Lúc này lửa giận của Triệu Nỉ Ca vẫn còn đang bốc lên ngủn ngụt, cô cho rằng lại là cái tên ngốc Cao Tường kia, mớiquay người lại mắng: “Bảo anh cút cơ mà, nghe không hiểu tiếng người hả?”

Nhìn thấy bóng lưng một người đẹp yểu điệu uyển chuyển, Lục Thiếu Vũ định tiến lên bắt chuyện, ai ngờ còn chưa mở miệng đã bị người ta mắng cho rát mặt rồi: “...”

Phát hiện mình mắng sai người, Triệu Nỉ Ca cũng không hề có chút áy náy nào, mặt lạnh mà nhìn vị cậu ấm vừa thấy liền biết không phải là loại tốt lành gì, cô tức giận nói: “Cút ngay, đừng làm phiền tôi.”

Khi Triệu Nỉ Ca quay người lại, Lục Thiếu Vũ vừa nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp tức giận kia là đã ngạc nhiên tới mức suýt nữa là quên luôn mình đang định nói gì.

Anh ta chỉ sửng sốt vài giây, thì đã nghe thấy người đẹp bảo anh ta cút.

Lục Thiếu Vũ xấu hổ ho một tiếng, ngượng ngùng xoay người.

“Chờ một chút.”

Triệu Nỉ Ca gọi anh ta lại.

“Có thuốc lá không?”

“...!” Hai mắt Lục Thiếu Vũ sáng lên: “Có.”

Anh ta lập tức lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra đưa qua, còn lấy cả bật lửa ra để giúp cô châm lửa nữa.

Ngón trỏ Triệu Nỉ Ca kẹp điếu thuốc, cụp mắt chậm rãi hút một hơi, phun khói lên mặt Lục Thiếu Vũ, nói: “Được rồi, anh có thể cút.”

Lục Thiếu Vũ bị làn khói nhẹ từ đôi môi đỏ mọng phun ra quét ở trên mặt. Xuyên qua làn khói mê ly, anh ta chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp rạng ngời của cô gái này…

Ôi! Mẹ ơi, con yêu rồi! Con dâu tương lai của mẹ không hề giống đám đê tiện gợi cảm kia một chút nào hết! Cô ấy thậm chí còn có thể nhả khói luôn kìa!