Trang phục rằn ri, ủng tác chiến, trên cổ tay đeo một găng tay bảo vệ màu đen, dáng người cao lớn đứng ở hành lang dài tràn ngập mùi nước khử trùng. Ánh đèn lạnh như băng chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng thâm thúy kia, đặc biệt thu hút sự chú ý của người ta.
Bước chân Triệu Nỉ Ca khựng lại.
Cao Tường theo sát phía sau cô, không rõ nguyên nhân mà nghi hoặc hỏi cô: “Sao vậy?”
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu Triệu Nỉ Ca hiện lên một vài cách chào hỏi.
Ngay cả dùng giọng điệu như thế nào, độ cong của nụ cười và tư thế đi đứng ra sao, rồi nên vén tóc làm sao để nhìn đẹp nhất, cô đều đã nghĩ hết một lượt.
Nhưng toàn bộ đều bị cô bác bỏ.
Lần này, cô quyết định thay đổi chiến thuật.
Chỉ dừng nửa giây, Triệu Nỉ Ca nhanh chóng quay đầu lại, cười với Cao Tường ở phía sau: “Nhiều đồ như vậy, anh mua cái gì thế?”
Cao Tường thấy cô thay đổi thái độ thì vừa ngạc nhiên lại vui mừng, anh ta cười toét miệng nói: “Cũng, cũng không có gì, chỉ là chút thuốc bổ não và canxi thôi.”
Lúc này, Lục Yến Lĩnh đang đứng trên hành lang nói chuyện với mấy người bạn. Sau khi nói xong, vừa quay người lại thì nhìn thấy Triệu Nỉ Ca đang đi tới, quai hàm anh bỗng căng chặt.
Cô gái kia bước đi chậm rãi, vòng eo nhẹ nhàng lắc lư, dường như không nhìn thấy anh, vừa nói vừa cười với người đàn ông đang xum xoe ở bên cạnh cô.
Lục Yến Lĩnh chỉ nhìn một cái, sau đó thì chẳng chút biểu cảm mà thu hồi tầm mắt. Anh khẽ gật đầu với bạn mình rồi nâng bước rời đi.
Hành lang bệnh viện cũng không rộng, bề ngang ước chừng cũng chỉ khoảng hai mét, cách một khoảng lại bày một cái ghế dài, hai ba người bệnh mặc quần áo bệnh nhân đang ngồi ở trên đó nghỉ ngơi.
Vẻ mặt Lục Yến Lĩnh không chút thay đổi, sải bước đi về phía trước.
Anh mặc một bộ quân phục răn ri, dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng. Ngay cả những người bệnh nhân ngồi ở trên ghế cũng nghiêm nghị kính sợ ngẩng đầu chăm chú nhìn anh.
Thế nhưng, Triệu Nỉ Ca lại dường như không phát hiện ra anh, tự mình nói chuyện với Cao Tường ở bên cạnh, còn giơ tay che môi nở nụ cười: “Vậy sao, cũng là anh có tâm.”
Cao Tường thấy cô nở nụ cười với mình, lúc cười rộ lên thì cả người cô như phát sáng, trong mắt giống như có những vì sao lấp lánh, khiến anh ta như mê mẩn chẳng biết đường về. Mặt anh ta đỏ bừng cả lên, lắp bắp mpos: “Là, là việc anh nên làm mà.”
Triệu Nỉ Ca làm như không thấy người đàn ông đang đi tới, cười nghiêng đầu nói với “công cụ hình người” ở bên cạnh: “Thật ngại quá, để anh tốn kém rồi.”
Cao Tường kích động đến mức mặt mày rạng rỡ, căn bản không có thời gian chú ý đến những người xung quanh: “Không tốn kém, một chút cũng không tốn kém.”
Triệu Nỉ Ca cong môi, trong lòng đếm ngược ba giây cuối cùng, ba, hai, một…
Lục Yến Lĩnh đi tới từ phía đối diện, rồi đi lướt qua cô.
Khoảng cách giữa vai và cánh tay của hai người cách nhau chưa đến 30 cm, bước chân lưu loát của người đàn ông như mang theo gió - thổi phất qua mấy sợi tóc dài một bên sườn mặt cô, cuốn theo một thoáng hương thơm nhàn nhạt.
Nhưng mà khuôn mặt của Lục Yến Lĩnh thì lại vẫn chẳng có chút cảm xúc gì cả.
Triệu Nỉ Ca cũng làm như không thấy.
Lúc đi ngang qua người anh, Triệu Nỉ Ca cụp mắt, chỉ dùng dư quang nên khóe mắt mà liếc qua.
Chỉ liếc nhìn thấy được mỗi đường quai hàm sắc bén lạnh lùng của người đàn ông.
Ánh đèn trên trần nhà bệnh viện chiếu vào dáng người cao lớn của người đàn ông, ánh lên trên găng tay và bộ quần áo rằn ri lạnh như băng của anh.
Triệu Nỉ Ca thu hồi ánh mắt lại, trên môi hiện lên ý cười vì đã thực hiện được kế hoạch của mình rồi.
*