Hai cô gái bên cạnh che miệng cười trộm, vẻ mặt của Triệu Lan Tâm cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: “Chị cũng chỉ là muốn giúp em, để em theo kịp với mọi người thôi.”
“Chị nên lo cho bản thân mình trước đi.” Triệu Nỉ Ca cười cười, rồi nghênh ngang lướt qua cô ta mà rời đi.
Triệu Lan Tâm nhìn theo bóng lưng cô, vẻ mặt âm trầm hẳn.
Lúc này, chủ nhiệm văn phòng đoàn văn công vội vàng chạy tới, nói: “Triệu Lan Tâm, mẹ em vừa gọi điện thoại tới, nói ba em vào bệnh viện, bảo hai chị em mau qua đó đi.”
“Ba em đã xảy ra chuyện rồi ạ?”
Triệu Lan Tâm vội vàng chạy xuống bậc thang.
Nhưng bây giờ đang là giờ cao điểm buổi chiều, có muốn bắt taxi cũng không hề dễ dàng.
Triệu Nỉ Ca đứng ở ven đường chờ xe với cô ta, vẻ mặt lại không hề có chút lo lắng nào. Triệu Lan Tâm nhíu mày, nhìn chằm chằm cô: “Ba xảy ra chuyện, vậy mà em lại không hề sốt ruột là sao?”
Triệu Nỉ Ca nhíu mày, cô gấp làm gì, cô cũng đâu phải là bác sĩ.
Đang định lên tiếng thì một chiếc xe dừng trước mặt các cô, Cao Tường hạ cửa sổ xe xuống, nói: “Triệu Nỉ Ca, lên xe đi, tôi đưa hai chị em đến bệnh viện.”
*
Khi đến bệnh viện, bọn họ mới biết là ba Triệu gặp phải một vụ tai nạn ngoài ý muốn, bị va chạm từ phía sau đuôi xe.
Triệu Quang Huy không bị thương gì, chỉ là phanh gấp nên đυ.ng vào đầu, chỉ cần chờ kiểm tra xem có chấn động não hay không là có thể về nhà.
Đào Vinh và Triệu Lan Tâm một trái một phải vây quanh giường bệnh của Triệu Quang Huy, ân cần hỏi han.
Triệu Nỉ Ca kéo ghế ngồi ở bên cạnh, từ trong giỏ trái cây cầm một quả táo chậm rãi gọt, chờ quả táo gọt xong, cô cắt một miếng nhỏ, đặt vào trong miệng mình.
Rồm rộp rồm rộp, ăn rất ngon.
Triệu Quang Huy: “...”
Triệu Quang Huy liếc nhìn cô con gái ruột vừa mới tìm về này, nhìn thế nào cũng cảm thấy xa lạ.
Mặc dù dung mạo của cô quả thật rất giống với vợ của ông khi còn trẻ, nhưng ánh mắt khi nhìn vợ chồng bọn họ lại rất lãnh đạm, khiến cho mí mắt của Triệu Quang Huy không tự chủ được mà giật giật.
Đợi sau khi hai cô con gái đi ra ngoài, Triệu Quang Huy gọi vợ tới thương lượng, quyết định nhân lúc đang ở bệnh viện thì làm giám định DNA.
Đào Vinh có chút do dự, cảm thấy như vậy không tốt.
Lỡ đâu kết quả giám định không có vấn đề gì, bị con gái biết, chẳng phải lại sinh ra ngăn cách nữa hay sao.
Nhưng Triệu Quang Huy lại rất kiên quyết: “Cho dù có bị con bé biết thì cũng phải làm. Không thể lại để phạm phải sai lầm giống như hai mươi năm trước được.”
Vì vậy, khi Triệu Nỉ Ca trở lại phòng bệnh, Đào Vinh do dự đi tới chỗ cô.
Đầu tiên, bà lặng lẽ bứt một sợi tóc của Triệu Nỉ Ca, lại nhân lúc Triệu Quang Huy rút kim tiêm truyền dịch, giả bộ không cẩn thận “đâm trúng” Triệu Nỉ Ca, sau đó cầm những mẫu thử này đi ra ngoài.
Triệu Quang Huy cũng thuận lý thành chương mà ở lại bệnh viện thêm một ngày.
Đào Vinh ở lại bên cạnh chăm sóc chồng, còn Triệu Nỉ Ca và Triệu Lan Tâm thì về nhà trước.
*
Vừa về đến nhà, Triệu Nỉ Ca đang định đi lên lầu nghỉ ngơi thì bị Triệu Lan Tâm cản lại.
“Triệu Nỉ Xa, ba mẹ tốt xấu gì cũng là ba mẹ ruột của em, em có oán hận gì thì cứ nhắm vào chị đây này, đừng có làm bộ làm tịch ở trước mặt bọn họ.”
Triệu Diễm Ca: “?”