Mười mấy nữ vũ công còn lại lập tức có cảm giác như đang đối mặt với địch thủ đáng gờm.
Kết quả, sau khi luyện tập các động tác nhiều lần, Triệu Nỉ Ca không phải là động tác không chuẩn thì cũng là không theo kịp tiết tấu.
Nếu nói cô khiêu vũ không có nhịp điệu thì vòng eo thon, đôi chân dài và cánh tay linh hoạt của cô có xoay chuyển thế nào thì nhìn vẫn rất đẹp. Nhưng mà nói cô nhảy tốt thì có đôi khi cánh tay cô duỗi không được thẳng – nhìn động tác như thể không có xương cốt vậy, trông rất mệt mỏi. Người khác xoay tròn sẽ nhảy lên 60 cm, còn cô nhiều nhất cũng chỉ có 50 cm thôi.
Chỉ đạo viên cau mày nhìn cô một lúc, cuối cùng bất đắc dĩ mà xua tay: “Thôi, em ra đứng ở hàng sau đi.”
Lúc này, nhóm nữ vũ công đang nhìn chằm chằm Triệu Nỉ Ca mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, Triệu Nỉ Ca mới tới này chỉ là một bình hoa, nhìn thì xinh đẹp nhưng lại chẳng có thực lực gì cả.
Triệu Nỉ Ca nhún vai, tỏ vẻ không sao cả, rồi đi tới hàng sau, đứng cùng với Dư Thiến.
Dư Thiến lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói: “Triệu Nỉ Ca, có phải cậu cố ý không?”
Người khác nhìn không ra, nhưng Dư Thiến lại cảm thấy hình như là Triệu Nỉ Ca cố ý làm sai những động tác đó. Mấy tư thế vũ đạo kia – ngay cả cô ấy cũng có thể làm đúng, sao mà Triệu Nỉ Ca có thể không làm được cơ chứ?
Triệu Nỉ Ca cười với cô ấy, cong môi: “Không phải đâu, là tôi khiêu vũ tệ thôi.”
*
Ánh chiều tà cuối ngày rộ lên màu cam ấm áp, mặt trời chậm rãi xuống núi.
Một ngày luyện tập rất nhanh đã kết thúc.
Nhóm các cô gái trẻ trung xinh đẹp này tốp năm tốp ba bước ra khỏi đoàn văn công.
Triệu Nỉ Ca và Dư Thiến đi ở phía sau cùng.
Sau màn “trình diễn thực lực” ngày hôm nay, các vũ công trong đoàn văn công vốn cảm thấy bị đe dọa bởi sự xuất hiện của Triệu Nỉ Ca cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi. Thậm chí thái độ của bọn họ đối với cô cũng trở nên thân thiện hơn - khi đi ngang qua còn chủ động chào hỏi cô một tiếng.
Triệu Lan Tâm cũng nghe nói về chuyện xảy ra ở trong phòng tập khiêu vũ ngày hôm nay, trong lòng cảm thấy rất tự đắc. Quả nhiên là như cô ta đã dự đoán, Triệu Nỉ Ca lớn lên ở một nơi thâm sơn cùng cốc, cho dù dáng người có xuất chúng, nhưng như vậy thì sao nào?
Còn không phải là không bằng cô ta đó ư.
Triệu Lan Tâm quay người, cố ý thả chậm bước chân để chờ Triệu Nỉ Ca.
Chờ Triệu Nỉ Ca tới gần, vẻ mặt cô ta quan tâm hỏi: “Nỉ Ca, hôm nay đã quen với buổi luyện tập chưa?”
Triệu Diễm Ca nhìn vẻ mặt giả tạo của cô ta, lắc đầu: “Không quen.”
Rất không quen.
Cho tới bây giờ, cô đều chỉ múa một mình, sân khấu luôn là của một mình cô. Bây giờ lại phải cùng với mười mấy hai mươi vũ công nhảy múa với nhau, thật đúng là không quen được.
Triệu Lan càng đắc ý, trước mặt các nữ vũ công trong đoàn văn công, cô ta nói: “Là chị suy nghĩ không chu đáo, trước kia em ở nông thôn, cũng chưa từng có nền móng vũ đạo, chị nên dạy em nhiều hơn mới phải.”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh lập tức xì xào bàn tán, lại càng thêm tò mò đối với Triệu Nỉ Ca.
“Với trình độ của chị…” Triệu Nỉ Ca liếc nhìn cô ta một cái, “Dạy tôi á, chị chắc chứ?”