Khi Triệu Nỉ Ca đến đoàn văn công, còn chưa vào cổng thì anh chàng Cao Tường ngày hôm qua đã sáp lại gần rồi.
Ánh mắt anh ta đầy choáng ngợp mà nhìn Triệu Nỉ Ca, cũng chỉ tùy ý chào hỏi Triệu Lan Tâm một tiếng, sau đó lập tức đi về phía Triệu Nỉ Ca.
“Triệu Nỉ Ca, anh mang bữa sáng cho em này.”
“Cảm ơn, tôi ăn rồi.” Triệu Nỉ Ca không thèm nhìn anh ta một cái, lập tức đi thẳng qua cổng.
Từ đầu tới cuối đều bị xem nhẹ, vẻ mặt Triệu Lan Tâm trông cực kỳ khó coi. Lại nhìn thấy Cao Tường đang bày ra vẻ mặt si mê mà ngây ngốc nhìn chằm chằm Triệu Nỉ Ca, tâm trạng cô ta lại càng thêm tồi tệ.
Anh chàng Cao Tường này là cháu trai của chủ nhiệm đoàn văn công, cũng là thủ tịch của vở kịch múa ba lê lần này. Khi Triệu Lan Tâm lần đầu tiên được chọn làm người múa chính, anh ta cũng từng theo đuổi cô ta đấy chứ. Nhưng trong lòng Triệu Lan Tâm biết Đào Vinh vẫn luôn tìm kiếm đối tượng xem mắt cho mình, mà người đó còn có thể là tiểu thiếu gia của nhà họ Lục, cho nên cô ta vẫn luôn không đồng ý với Cao Tường.
Không ngờ tới, còn chưa đầy hai tháng, Triệu Nỉ Ca vừa xuất hiện là anh ta đã lập tức quay đầu theo đuổi Triệu Nỉ Ca rồi!
Cuộc xem mắt với thiếu gia nhà họ Lục cũng bị cướp đi, bây giờ ngay cả đối tượng theo đuổi mà cô ta vẫn luôn khinh thường trước đây cũng bị Triệu Nỉ Ca cướp mất. Sao Triệu Lan Tâm cô ta có thể nhẫn nhịn được nỗi uất nghẹn này cơ chứ?
“Triệu Lan Tâm, em gái cô đã có đối tượng chưa?” Cao Tường quay đầu hỏi cô ta.
Triệu Lan Tâm lạnh lùng cười một tiếng: “Người ta đã cặp với thiếu gia nhà họ Lục rồi, sao có thể để mắt đến anh được chứ?”
“Thiếu gia nhà họ Lục? Nhà họ Lục nào?” Cao Tường ngẩn người.
“Còn có thể là nhà nào nữa.” Triệu Lan Tâm cũng quay đầu nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Nỉ Ca, ánh mắt vộ vẻ ghen tị: “Đương nhiên là Lục Thiếu Vũ rồi.”
*
Lúc Triệu Nỉ Ca thay quần áo trong phòng thay đồ, một cô gái lắp bắp tiến lại chỗ cô: “Cậu là người mới sao, tôi cũng vậy.” Cô gái có má lúm đồng tiền nói: “Tôi tên là Dư Thiến.”
Triệu Nỉ Ca bỏ quần áo vào ngăn tủ, nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, cảm thấy cô gái nhỏ này rất hiền lành, lập tức cười đáp lại: “Xin chào.”
“Chúng ta được phân vào một tổ, lát nữa cùng nhau luyện múa nhé.”
“Được.”
Đoàn văn công cũng có phân chia cấp bậc - diễn viên khiêu vũ dùng chung một phòng khiêu vũ, chí có vũ công chính và thủ tịch mới có phòng tập riêng của mình.
Triệu Nỉ Ca và Dư Thiến đi vào phòng khiêu vũ, nhìn thấy trong phòng có một đám vũ công nữ đang ép chân khởi động làm nóng người. Thấy các cô đi vào, hơn mười ánh mắt không hẹn mà cùng nhau liếc nhìn qua.
Dư Thiến lập tức trở nên lo lắng, co quắp cúi đầu, không dám nghênh đón ánh mắt đánh giá của bọn họ.
Ngược lại, vẻ mặt Triệu Nỉ Ca thì chẳng chút thay đổi. Cô tùy tiện tìm một chỗ trống, đặt chân lên rồi bắt đầu duỗi người.
Một lúc sau, chỉ đạo viên đi vào, bắt đầu cho mọi người diễn tập các động tác.
Bởi vì Triệu Nỉ Ca có dáng người và ngoại hình thật sự rất nổi bật, lại còn là em gái của Triệu Lan Tâm vừa mới được thăng chức thành vũ công chính, cho nên giáo viên hướng dẫn cũng rất coi trọng cô - lập tức gọi cô vào vị trí trung tâm ở hàng đầu tiên.