Niên Đại: Mỹ Nhân Xuyên Sách, Tán Tỉnh Nhầm Người

Chương 16

Sau khi đổi sang căn phòng có ánh sáng mặt trời, cuối cùng Triệu Nỉ Ca cũng không bị mất ngủ nữa.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, cuối cùng cô cũng lấy lại được sức lực rồi.

Hôm nay cô còn phải đi đoàn văn công một chuyến, cô mở tủ quần áo, tùy tiện lấy ra một bộ quần áo.

Mặc dù Đào Vinh thiên vị, nhưng ít nhất thì về mặt hình thức, bà ta cũng không khắt khe với “cô con gái ruột” như cô đây. Quần áo ăn mặc và tiền tiêu vặt của cô đều giống Triệu Lan Tâm hết.

Mấy bộ quần áo trong tủ đều là đồ mới mua. Triệu Nỉ Ca thích mặc váy, bình thường cũng không hay mặc quần dài.

Nhưng cô không muốn dẫn đến quá nhiều đàn ông trong đoàn văn công theo đuổi mình, cho nên quyết định ăn mặc theo phong cách “quê mùa” một chút.

Áo phông sọc, quần jean, giày trắng.

Triệu Nỉ Ca đứng trước gương nhìn một cái, cảm thấy mình giống như một cô sinh viên quê mùa mới bước ra khỏi cổng trường đại học vậy.

Cô hài lòng mà đi xuống lầu.

Trong phòng khách dưới lầu, Đào Vinh mới làm xong bữa ăn sáng, Triệu Lan Tâm còn đang giúp đỡ bày biện chén đũa lên bàn.

Nhìn thấy Triệu Nỉ Ca ăn mặc thanh thuần như vậy, hai mẹ con cô ta đều ngẩn người ra.

Trong mắt Triệu Lan Tâm thậm chí còn hiện lên một chút ghen ghét nữa chứ.

Triệu Nỉ Ca: ?

Không sao chứ, bà chị.

Mắt không tốt thì đi chữa đi, đừng ở chỗ này trừng tới liếc lui thế kia.

Lúc ăn sáng, Đào Vinh nói: “Hôm nay ba mấy đứa đi công tác về, tan làm về nhà sớm một chút để cùng ăn cơm nhé.”

Triệu Lan Tâm có vẻ rất vui vẻ: “Thật tốt quá, ba đã đi công tác mấy ngày nay rồi, con rất nhớ ba!”

Triệu Nỉ Ca ở bên cạnh nghe vậy, lập tức có chút ăn không vô.

Chồng của Đào Vinh là Triệu Quang Huy, là tổng biên tập của một tòa báo quân sự, có thể coi như là “quân nhị đại” (thế hệ thứ hai trong một gia đình sĩ quan quân đội). Chỉ có điều ông nội nhà họ Triệu mất sớm, so với nhà họ Lục thì của cải nhà bọn họ thực sự là không đáng nhắc đến.

Đào Vinh có một công việc nhàn rỗi ở trong đoàn văn công, hai vợ chồng đều là người tri thức.

Hai mươi năm trước, trong giai đoạn thanh niên tri thức phải xuống nông thôn, trong một bệnh viện thị trấn, con của bọn họ đã bị ôm nhầm với đứa con cũng sinh cùng ngày của một nông phụ.

Hai năm sau đó, cô con gái bị ôm nhầm cũng được bọn họ mang về thành phố, nuôi đến năm hai mươi tuổi. Khi làm lại giấy khai sinh cho con gái, bọn họ biết được là con gái ruột bị người ta ôm nhầm đi rppof.

Hai vợ chồng vội vàng tìm kiếm manh mối để tìm con gái ruột về. Khi biết được tin con gái mình còn sống, bọn họ lập tức liên lạc với nông phụ kia, muốn đón con gái về thành phố. Người phụ nữ nông thôn kia vì để cho con gái có cuộc sống tốt hơn nên cũng đã đồng ý.

Ai ngờ cô con gái ruột còn chưa trở về thành phố thì người phụ nữ nông thôn kia lại đột nhiên qua đời ngoài ý muốn.

Ngay sau đó, “Triệu Nỉ Ca nguyên bản” cũng xảy ra tai nạn xe cộ trên đường về thành phố, toàn bộ chiếc xe bị lật từ trên cầu xuống sông, nguyên thân chết đuối.

Mà cô con gái giả, con tu hú chiếm ổ Triệu Lan Tâm này...

Nhận lấy số phận của nguyên nữ phụ mà lên như diều gặp gió, sau đó gả vào nhà họ Lục, trở thành thiếu phu nhân – trực tiếp bay lên đầu cành, biến thành chim phượng hoàng.

Bây giờ, cứ nhìn cái cách mà cô ta cố gắng hết sức để lấy lòng vợ chồng Đào Vinh đi...

Triệu Nỉ Ca vẫn luôn cảm thấy, cái chết của nguyên nữ phụ và người phụ nữ nông thôn kia rất kỳ quái…

*