Niên Đại: Mỹ Nhân Xuyên Sách, Tán Tỉnh Nhầm Người

Chương 15


“Điện thoại di động để ở đâu ấy hả? Con giấu ở trong bồn cầu nhà vệ sinh!”

“Không hài lòng! Gì mà học trò cuối cùng của bậc thầy vũ đạo hả! Chẳng khác gì bác gái ngoài chợ cả.”

“Được được được, cuối tuần con sẽ về. Cúp máy đây.”

Lục Thiếu Vũ đè thấp giọng mà rút gào một phen. Nghe điện thoại xong, anh ta vội vàng dùng túi chống thấm để giấu điện thoại vào lại trong bồn cầu xả nước, sau đó ấn nút xả nước rồi lén lút đi ra ngoài.

Ừm, chắc là không ai phát hiện ra đâu ha.

Trong gian ký túc xá tám người, tất cả mọi người đều đã lên giường nằm ngủ.

Lục Thiếu Vũ cảm thấy bản thân mình đã che giấu rất tốt, vẻ mặt như thường mà về nằm lại trên giường đệm.

Thật ra, anh ta không biết là từ ngày đầu tiên anh ta tiến vào kỳ huấn luyện tân binh đặc biệt này, tất cả mọi người đều đã biết chuyện anh ta là cháu trai lớn của lữ trưởng Lục rồi.

Lục Thiếu Vũ còn cảm thấy nhân duyên của mình rất tốt, rất hữu dụng.

Dù sao trước khi vào bộ đội, tiểu thiếu gia nhà họ Lục đây đã là một người rất nổi tiếng trong vòng quyền quý ở Kinh thị rồi.

Trong ba tháng huấn luyện khó khăn gian nan ở bộ đội này, nếu không phải do lúc trước anh ta đã lập quân lệnh trạng ngay trước mặt ông nội, thì có lẽ anh ta đã sớm không kiên trì nổi rồi.

Lục Thiếu Vũ nhìn lên trần nhà, nghĩ thầm - lúc này cũng chỉ mới bước vào thời kỳ tân binh mà mình đã sắp chịu không nổi rồi, cái chú Lục Yến Lĩnh kia làm sao mà chịu đựng được tám năm hay vậy?

Nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy chú út có bạn gái bao giờ.

Chẳng lẽ chú ấy thật sự là một cỗ máy hình người bẩm sinh máu lạnh vô tình, không hề có hứng thú với chuyện trần tục?

Thật ra thì nếu tính theo tuổi, Lục Thiếu Vũ chỉ nhỏ hơn chú út của anh ta có bảy tuổi thôi.

Nhưng lại bị vai vế ép cho không ngóc đầu lên nổi.

Về mặt danh tiếng cũng bị chèn ép đến sắp bẹp dí.

Bởi vì tuổi của anh ta và Lục Yến Lĩnh không chênh nhau quá nhiều, thế nên từ nhỏ anh ta đã nghe người lớn trong nhà nói đủ thứ lời khen ngợi về chú út của anh ta - nào là xuất sắc cỡ nào, rồi trò giỏi hơn thầy ra sao. Mà đến phiên anh ta thì nhiều nhất cũng chỉ được một câu: “Thằng nhóc này lớn lên cũng không tồi.”

Nếu không phải Lục Yến Lĩnh thi vào trường quân đội năm hai mươi tuổi, từ đó vào ở trong bộ đội luôn, thì sợ là cả đời Lục Thiếu Vũ đều sẽ bị vị Diêm Vương sống kia đè trên đầu rồi.

Cũng may mà được như thế, nên anh ta mới được sống tự do thoải mái mấy năm.

Đáng tiếc là ngày vui ngắn chẳng tày gang, Lục Thiếu Vũ vừa qua tuổi hai mươi thì ông nội đã bắt đầu nhìn anh ta không vừa mắt rồi. Ông cụ nói anh ta văn không nên hồn mà võ cũng chẳng nên thân, tại sao nhà họ Lục lại sinh ra một bao cỏ chỉ biết ăn chơi trác táng như anh ta cơ chứ.

Lời này của ông cụ thực sự là quá nghiêm khắc, cha mẹ Lục Thiếu Vũ sợ tới mức ép anh ta phải kiềm chế cái tính lông bông của mình lại.

Đầu tiên là sắp xếp cho anh ta vào bộ đội, sau đó lại khua chiêng gõ trống sắp xếp để anh ta đi xem mắt. Thành lập gia nghiệp – hai mặt giáp công, khiến Lục Thiếu Vũ cũng sắp bị tra tấn đến phát điên luôn rồi.

Nếu không phải anh ta cũng bị ép đến khó thở, muốn thắng chú út của mình một lần, thì sao anh ta có thể dõng dạc lập quân lệnh trang ở trước mặt ông nội như vậy cơ chứ…

Bây giờ, tất cả chỉ còn là sự hối hận.

A a a a! Anh ta muốn đi nhảy Disco, muốn đi đua xe, muốn đi chơi bi-a cơ!

*