Màn đêm tối, một chiếc xe việt dã màu đen chạy như bay trên đường quốc lộ vùng ngoại ô.
Gió lạnh vù vù từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi qua khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.
Lục Yến Lĩnh giơ tay đang đặt trên cửa lên, cởi hai cúc áo trên cổ áo, nhưng vẫn cảm thấy lông mày mình giật giật.
Dấu vết do người phụ nữ để lại trong xe không thể xóa đi, mùi hương dường như còn đọng lại trên chóp mũi anh.
Lục Yến Lĩnh hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh không chút lưu tình thổi vào, cuối cùng cũng thổi đi mùi hương thoang thoảng ở trong xe.
Nửa giờ sau, chiếc xe việt dã đã đến căn cứ huấn luyện của lữ đoàn tác chiến đặc biệt.
Đuôi xe lưu loát di chuyển sang một bên gọn gàng rồi lùi vào bãi đỗ xe chuyên dụng của tòa nhà bộ đội.
Lục Yến Lĩnh tắt máy, bước nhanh xuống xe.
Đi được vài bước, anh nhớ tới còn có một văn kiện chưa lấy, lại trở về, mở cửa phụ thò người lấy túi văn kiện ra.
Lúc đứng thẳng dậy, ánh sáng nơi đáy mắt lóe lên đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó phản chiếu ở dưới ghế.
Anh nhặt lên nhìn, là một cây son môi.
Vẻ mặt của Lục Yến Lĩnh lập tức trở nên vi diệu, ánh mắt anh không nhịn được mà cầm cây son môi nhìn một lúc, không biết nghĩ đến cái gì, trong xoang mũi khẽ cười một tiếng.
Một thủ đoạn vụng về.
Ngay lúc anh đang suy nghĩ có nên ném cây son môi này đi không, thì cách đó không xa truyền đến một giọng nói lớn: “Lữ trưởng, ngài đã trở lại!”
Lục Yến Lĩnh cụp mắt, làm như không có việc gì nhét cây son môi vào túi, sau đó quay người lại nhìn người trước mặt.
Một thanh niên đầu đinh mặc quân phục chiến đấu ngụy trang chạy chậm tới trước mặt, đứng nghiêm chào: “Lữ trưởng, còn mấy ngày nữa huấn luyện tân binh sẽ kết thúc. À…Sắp xếp cho Lục Thiếu Vũ thế nào ạ?”
“Sắp xếp cái gì?” Vẻ mặt Lục Yến Lĩnh không chút biểu cảm, sau khi trở lại bộ đội, một cảm giác lạnh lùng xung quanh anh không còn kiềm chế nữa, khí tức giải phóng ra ngoài vô cùng mạnh mẽ rất có cảm giác áp bức của người bề trên, “Những tân binh khác đi đâu, thằng bé đi đó.”
Thanh niên đầu đinh nhận thấy lữ trưởng không được vui, rùng mình lại, lập tức đứng thẳng người cung kính trả lời: “Vâng, đã biết!”
…
Mà Lục Thiếu Vũ ở bên này, đang lén lút trốn trong toilet ký túc xá tân binh nghe điện thoại.
“Ai nha mẹ ơi, con biết rồi, mẹ có thể đừng nói nữa được không, con phiền muốn chết! Mỗi ngày con đều tập luyện rất mệt, không phải mẹ không biết chú nhỏ của con, chú ấy là Diêm Vương sống đâu, còn mỗi ngày cho người nhìn chằm chằm con, mắc lỗi một lần thì tập luyện thêm một lần…”
“Điện thoại di động để ở đâu, con giấu ở trong nhà vệ sinh!”
“Không hài lòng! Chủ tịch đoàn múa chó má gì chứ! Giống như bác gái ở chợ vậy.”
“Được được được, cuối tuần về. Cúp máy đây.”
Lục Thiếu Vũ đè nén tiếng gào thét, nghe điện thoại xong vội vàng dùng túi chống thấm giấu vào bồn cầu xả nước, sau đó ấn nút xả nước, lén lút đi ra ngoài.
A, chắc là không ai phát hiện ra đâu.