Màn đêm buông xuống, trong giây lát mọi thứ xung quanh dường như trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Chờ Triệu Nỉ Ca phản ứng lại là người đàn ông này vừa nói gì, thì khuôn mặt cô cũng đã tươi sáng hẳn lên, ý thức được cơ hội đã tới, cô lập tức nhón chân tập tễnh đi theo anh.
Lục Yến Lĩnh đã ngồi vào vị trí lái.
Anh đặt tay lên vô lăng, lúc tháo găng tay da màu đen xuống, đưa khóe mắt liếc sang bên phải, thì thấy cô gái vì khom lưng cúi người xuống ngồi vào trong xe mà mái tóc dài để xõa của cô rũ xuống như thác nước, một mùi thơm nhàn nhạt bị gió thổi bay tới chóp mũi anh.
Cô mặc một bộ sườn xám màu trắng ngà, xẻ tà ở đùi, lúc cúi người lên xe, làn váy tơ lụa trượt lên trên, lộ ra đôi chân dài trắng nõn nà như ngọc.
Lục Yến Lĩnh thu hồi tầm mắt lại, tháo găng tay xuống.
“Dây an toàn.”
“À.” Triệu Nỉ Ca vừa thắt dây an toàn, vừa liếc nhìn anh.
Thấy anh một chút cũng không có phản ứng gì với một đại mỹ nhân ngồi ghế phó lái như mình cả, vẫn cứ là dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo kia.
Triệu Nỉ Ca suy nghĩ một chút, cúi người cởi giày cao gót ra, nhíu mày xoa mắt cá chân nói: “Đau quá trời.”
Người đàn ông lái xe, cũng không thèm nhìn cô một cái.
Thấy anh thờ ơ, Triệu Nỉ Ca thầm mắng trong lòng.
Đúng là một tên đầu gỗ không biết thương hoa tiếc ngọc, ý tứ của cô rõ ràng như vậy, một người đàn ông phong độ thì kiểu gì cũng nên hỏi xem chân cô có bị thương hay không chứ.
Triệu Nỉ Ca ngồi thẳng người, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.
Cô vừa bảo anh đưa cô đến bất kỳ cửa hàng bách hóa nào gần nhất cũng được, khoảng cách này có thể xa mà cũng có thể gần, cho nên cô không có nhiều thời gian ở trên xe. Phải tận dụng tối đa cơ hội ở chung với anh trong xe mới được.
Xét theo số điểm 0 mà hệ thống cho ra lần trước khi hai người họ gặp nhau, định lực của người đàn ông này quả thật có chút mạnh mẽ.
Không thể cứ bị động như vậy mãi.
Triệu Nỉ Ca cảm thấy, cô cần phải chủ động tấn công hơn một chút.
Cô lấy cây son môi từ trong túi xách ra, bẻ gương chiếu hậu qua, cẩn thận thoa lên môi.
Thoa son môi xong, cô lại dùng ngón áp út thoa lại lên cánh môi, để màu sắc nhuộm đều hơn.
Ngón tay thoa môi, ánh mắt cô lại nhìn về phía Lục Yến Lĩnh qua gương chiếu hậu.
Lục Yến Lĩnh ngước mắt qua, ánh mắt bắt gặp cái nhìn của cô qua kính chiếu hậu.
Lúc này một bóng đèn neon chợt chiếu tới, lóe lên khi ánh mắt hai người chạm nhau.
Chỉ trong một nháy mắt này, Triệu Nỉ Ca bỗng nhiên nghĩ, nếu bây giờ cô cứ thế đánh thẳng, tấn công trực tiếp thì anh sẽ có phản ứng gì mjỏ?
Ý nghĩ trong đầu vừa lóe lên, đôi môi đỏ mọng cong lên nụ cười xinh đẹp, nói: “Anh Lục, anh cảm thấy tôi có đẹp không?”
Ánh mắt của Lục Yến Lĩnh dừng ở trên đôi mắt cô.
Những đốm sáng mờ ảo ở trong xe lóe lên trong đôi mắt sáng ngời của cô, lộ ra chút ranh mãnh ẩn sâu ở trong đôi mắt đó.
Anh cứ thế híp mắt đối diện với ánh mắt cô.
Nghe vậy thì đầu mày của anh hơi nhếch lên, trong đó có một loại ý tứ hàm xúc khó mà giải thích được, tính công kích rất mạnh, trong trẻo lạnh lùng cấm dục nhưng cũng dụ người vô cùng.
Nhưng cũng chỉ nhìn nhau hai giây, rồi anh lại thản nhiên thu hồi ánh mắt.
Làm như không thấy đối với sự cố ý trêu chọc của Triệu Nỉ Ca.
Không khí trong xe lập tức trở nên xấu hổ.
Triệu Nỉ Ca: “...”
*
Đang tích chương, chờ làm đc nhiêu thì mình sẽ đăng liền tù tì cho đến hết luôn nha