Trêu chọc thất bại, cô đành phải xem như không có việc gì mà chỉnh gương chiếu hậu lại chỗ cũ, đóng nắp son môi lại.
Mà lúc này, Lục Yến Lĩnh ấn cửa sổ xe xuống, đặt một cánh tay lên cửa xe.
Một cơn gió lạnh thổi vào, quai hàm của anh banh thật chặt.
*
Khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ xe nhanh chóng vụt qua.
Màn đêm dần tối, đám mây cuối cùng trên bầu trời cũng biến mất trong màn đêm, ánh đèn neon hai bên đường càng lúc càng sáng hơn.
Triệu Nỉ Ca cầm thỏi son môi trong tay, câu được câu mà không thưởng thức nó.
Ngón tay cô vuốt mái tóc đen rủ xuống bên tai, đang định tìm đề tài gì đó để trò chuyện, thì đột nhiên chiếc xe việt dã dừng lại ở ven đường.
Người đàn ông nhìn thẳng phía trước, cổ tay đặt lên tay lái: “Đến rồi, xuống xe.”
Triệu Nỉ Ca quay đầu lại, nhìn thấy bên đường nơi chiếc xe đang đậu là một cửa hàng bách hóa nổi tiếng ở Kinh Thị.
Từ lúc cô lên xe, rồi đến lúc dừng xe, cũng chỉ mất mười phút.
Nói đưa cô đến trung tâm mua sắm gần đó, anh thật đúng là không lãng phí bất kỳ nửa điểm đường đi nào.
“A, cám ơn.”
Triệu Nỉ Ca chậm rãi cởi dây an toàn, trước khi mở cửa xe xoay người cười nói: “Hôm nay anh Lục giúp tôi một việc lớn, hôm nào tôi mời anh ăn cơm nhé?”
Lục Yến Lĩnh chống khuỷu tay lên cửa sổ, nghe vậy nghiêng đầu nhìn qua.
Vẻ mặt của Triệu Nỉ Ca trông rất chân thành, hai mắt trong suốt, giống như là thật lòng muốn cảm ơn anh hôm nay đã giúp đỡ cô.
Ánh mắt Lục Yến Lĩnh dời đi, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu ở trên khuôn mặt cô nhìn một lúc.
Một lúc sau, anh thu hồi tầm mắt lại.
“Không rảnh.”
Không rảnh?
Thật là một câu trả lời thú vị.
Triệu Nỉ Ca thưởng thức hai giây, mở cửa xe đi xuống, lúc xoay người đóng cửa cong mắt cười, nháy mắt mấy cái nói: “Không sao, vậy tôi chờ anh rảnh.”
*
Trước cửa hàng mua sắm, người và xe cộ tấp nập qua lại.
Triệu Nỉ Ca đầy cõi lòng chờ mong, lại lần nữa mở “Giao diện hệ thống” ra.
Khi ánh mắt của cô nhìn xuống điểm tích lũy giá trị tim trên bảng điều khiển, đồng tử đột nhiên chấn động mạnh.
Ngay sau đó, cô mở to hai mắt, nhắm lại, lại mở ra lần nữa, điểm tích lũy kia vẫn hiện là con số 0 tròn trĩnh.
Triệu Nỉ Ca: “...”
Cô chậm rãi quay người lại, đôi mắt đẹp bốc lửa giận gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe việt dã đã đi xa.
Được lắm.
Được lắm được lắm được lắm.
Quá được luôn!
0 điểm.
Hai lần 0 điểm.
Triệu Nỉ Ca cô đây sống hai mươi mấy năm, chưa bao giờ niếm trải mùi vị thất bại liên tiếp như vậy đâu.
Cậu – cả – Lục đúng không, anh chờ đó cho tôi.
Triệu Nỉ Ca thật sự là vô cùng tức giận.
Cô tức giận đến mức làm gãy luôn chiếc giày cao gót còn lại, kiễng chân đi tới ven đường, gọi một chiếc taxi.
Trở lại khu phố nơi nhà họ Triệu tọa lạc, cô xuống xe, tiếp tục kiễng chân đi về phía trước.
Mặc dù không điểm tựa từ gót giày, nhưng cô vẫn như đang lướt đi trong gió, giống một người mẫu đang sải bước trên sàn catwalk.
Bước chân vững vàng kia, cả hai chân thon dài thẳng tắp, rồi còn cả độ cong hoàn hảo của đôi chân nữa, khiến cho ai nhìn vào cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Vừa vào cửa, cô lập tức đá giày, ném đôi giày cao gót nhỏ này vào thùng rác.
Hết lần này tới lần khác, vào đúng lúc này, mẹ con nhà họ Triệu lại còn tới làm phiền cô.
“Nỉ Ca, đây là làm sao vậy?” Đào Vinh từ phòng khách đi ra.
“Không có gì, gãy gót thôi.” Triệu Nỉ Ca thay dép lê rồi đi vào trong.