Niên Đại: Mỹ Nhân Xuyên Sách, Tán Tỉnh Nhầm Người

Chương 10


Màn đêm buông xuống, áo gió trên người anh khẽ bay lên, tạo thành một độ cong cứng rắn.

Ở góc rẽ, anh nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đang đứng dựa vào cột đèn đường trước mặt, dưới ánh hoàng hôn và ánh đèn neon, xe cộ qua lại như thoi đưa, bóng dáng cô gái kia như bị đóng băng trong dòng thời gian.

Bước chân Lục Yến Lĩnh khựng lại nửa giây.

Anh không chớp mắt mà đi thẳng tới, mở cửa xe.

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái kia vang lên sau lưng anh.

“Cậu cả Lục, có tiện cho tôi đi nhờ xe không?”

Mặt Lục Yến Lĩnh không chút thay đổi mà xoay người: “Không tiện.”

Triệu Nỉ Ca vốn còn như rắn không xương mà ôm vai dựa nghiêng người dưới đèn đường, nghe anh nói vậy, cô chậm rãi đứng thẳng người, nhấc mắt lên như đã hiểu rõ hết thày mà liếc nhìn anh một cái.

“A, thế thì phải làm sao bây giờ, gót giày tôi hỏng rồi, không đi được nữa. Còn tưởng rằng gặp anh Lục ở đây thì có thể nhờ anh tiễn tôi đi một đoạn đường nữa chứ.”

Vẻ mặt của Triệu Nỉ Ca nhìn có vẻ rất bất lực, cô nghiêng người qua, sau khi nói xong thì làn váy nơi tiếp xúc với cẳng chân thắng tắp tinh tế cũng khẽ nhấc lên, để lộ ra đôi giày đã gãy gót mà cô đang đi.

Lục Yến Lĩnh rũ mắt xuống liếc nhìn một cái.

Triệu Nỉ Ca có vẻ rất ảo não, kiễng chân lên, lảo đảo mà đi về phía anh hai bước.

“Đưa tôi đến trung tâm thương mại gần nhất là được.” Giọng nói cô có chút yếu ớt đáng thương: “Nhân lúc nơi đó còn chưa đóng cửa, tôi muốn đi mua một đôi mới.”

Cô vừa nói vừa lặng lẽ quan sát vẻ mặt của người đàn ông.

Hôm nay anh không mặc quân phục mà mặc một chiếc áo gió dài màu đen, vai rộng eo hẹp, cổ áo được cài cúc cẩn thận tỉ mỉ, khiến cho khuôn mặt lạnh lùng của anh càng thêm thâm thúy, cao ngạo hơn.

Khi đèn đường được bật lên, ánh mắt anh thản nhiên liếc nhìn mắt cá chân của cô, ánh sáng vàng mờ nhạt soi rõ đường nét khuôn mặt anh, hiện lên một cảm giác thờ ơ xa cách.

Triệu Nỉ Ca cảm thấy, có lẽ anh đã nhìn thấu thủ đoạn vụng về của cô rồi.

Nhưng chuyện đã đến nước này, lùi lại một bước sẽ chỉ biết kết thúc trong xấu hổ mà thôi, cách giải quyết tốt nhất chính là toàn tâm toàn ý diễn xuất theo kịch bản mà mình đã soạn ra.

Vì thế, Triệu Nỉ Ca ngẩng mặt lên, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm của mình.

Vẻ ngoài cô xinh đẹp sắc sảo nhưng cũng trong trẻo lại lạnh lùng, mái tóc đen dài như thác nước, được chia làm đôi mà rủ xuống trước cần cổ thon dài, để lộ chiếc khuyên tai màu xanh bạc trên vành tai với mái tóc được vén ra phía sau.

Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu cười rộ lên, sự lấp lánh ở trong mắt có thể dễ dàng cướp đi sự chú ý của bất kỳ người đàn ông nào.

Cô cũng luôn xinh đẹp và tự tin vô cùng.

Triệu Nỉ Ca mím môi cong mắt, cười ngọt ngào, định lấy lùi làm tiến: “Nếu anh Lục thật sự không tiện, vậy thì thôi vậy.”

Nhưng mắt Lục Yến Lĩnh lại nhìn thẳng, trực tiếp vòng qua thân xe, giống như chỉ coi cô là cột điện ven đường.

Triệu Nỉ Ca: “...”

Triệu Nỉ Ca nghiến răng, ngay lúc trước khi người đàn ông mở cửa xe, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Làm chậm trễ anh một lát cũng không được sao?”

Lục Yến Lĩnh dừng động tác, nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Trong mắt cô gái hiện lên hai tia lửa giận, khiến cho cả khuôn mặt của cô trở nên sống động hơn, mà không phải vẻ mặt bất cần đời như trước, trên môi nở nụ cười nhưng đáy mắt lại thờ ơ không chút để ý.

Lục Yến Lĩnh hạ mí mắt xuống, giọng nói vô cảm của anh dường như rất nhẹ nhàng trên đường phố ồn ào náo nhiệt.

“Lên xe đi.”