Hôm nay Lục Yến Lĩnh cùng với bạn tốt của anh ăn cơm ở một cửa hàng canh thịt dê.
Lần trước thất hứa, bạn tốt tỏ vẻ rất xin lỗi, còn nói ở Luân Đôn ăn chán cơm Tây rồi, hôm nay muốn chọn nhà hàng nấu món canh thịt dê truyền thống này, còn tự mình chạy đến lữ đoàn bộ đội đặc chiến chờ anh xong việc để đi cùng nhau nữa.
Lên xe việt dã, bạn tốt đột nhiên phát hiện dưới ghế lái phụ có một cành hoa hồng héo rũ, anh ta nhặt lên nhìn một chút, trêu ghẹo nói: “Được nha, lữ trưởng Lục không gần nữ sắc mà cũng lén che giấu người đẹp cơ đấy?”
Lục Yến Lĩnh ngồi lên xe, liếc mắt nhìn bông hoa hồng khô héo rồi nói: “Ném đi.”
“Của ai vậy?” Quan Chử chẳng những không ném, còn cầm để ở mũi mà ngửi.
Trước mắt Lục Yến Lĩnh hiện lên bóng dáng người đó cầm chiếc ô màu xanh lá, lạnh nhạt nói: “Không biết.”
“Chậc, chán ngắt.” Quan Chử thấy thái độ không mặn không nhạt của anh, mới hạ cửa sổ xe xuống, ném bông hoa ra ngoài.
Lái xe đến một con hẻm cũ, nơi này có một nhà hàng có tuổi đời đã năm mươi năm, hai người đi vào trong, tìm một chỗ ngồi xuống.
Nồi canh dê bốc hơi nóng hổi được bưng lên, Quan Chử mấy năm không về nước, sớm đã thèm đến chảy nước miếng luôn rồi, nhanh chóng gắp vài miếng thịt dê bỏ vào miệng.
Lục Yến Lĩnh thấy dáng vẻ này của anh ta mà lắc đầu bật cười.
Anh vừa định động đũa thì hai bóng dáng đi qua con phố đối diện quán canh dê lại lọt vào trong tầm mắt anh.
Cô gái đi ở phía trước, người đàn ông vội vàng đuổi theo ở phía sau, trong tay còn ôm một bó hoa nữa.
Cách một con đường, vẫn có thể nhìn thấy vẻ mặt ân cần của người đàn ông, anh ta đang lấy lòng, hoặc nói chính xác chính là đang theo đuổi cô gái kia.
Mà cô gái kia…
Nghĩ đến cành hoa hồng vừa mới bị bạn tốt ném ra ngoài cửa sổ, khóe miệng Lục Yến Lĩnh khẽ nhếch lên thành một độ cong lạnh lùng, hờ hững thu hồi tầm mắt lại.
*
Bị người đàn ông ở phía sau quấn lấy một hồi, Triệu Nỉ Ca đã có chút mất kiên nhẫn.
“Anh tên là Cao Tường đúng không?” Triệu Nỉ Ca nhìn anh ta: “Cảm ơn hoa của anh, nhưng tôi không thích hoa hồng.”
Cao Tường sửng sốt, đỏ mặt nói: “Vậy… Vậy em thích gì, lần sau anh sẽ mua lại cho em.”
“Tôi bị dị ứng với phấn hoa.”
Nói xong, cũng mặc kệ anh ta phản ứng thế nào, Triệu Nỉ Ca quay người rời đi.
Lúc đi đến góc đường, bước chân cô đột nhiên dừng lại, nghiêng người qua.
Thấy một chiếc xe việt dã màu đen quen thuộc đỗ ở ven đường, biển số xe cũng giống.
Triệu Nỉ Ca nhìn xung quanh một chút.
Từ đoàn văn công đi ra con phố này phải đi qua một con hẻm cũ, rất nhiều cửa hàng trăm năm tuổi đều được mở ở bên này.
Xe dừng ở đây, vậy thì người cũng có mặt ha.
Cô nhếch môi cười, thật đúng là không uổng phí công sức của cô.
*
Hai mươi phút sau.
Hai bóng người đi ra từ quán canh thịt dê hương bay nghi ngút.
“Lát nữa tôi còn phải về bộ đội. Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện thăm bác Quan sau.” Lục Yến Lĩnh đeo găng tay da lên.
“Được, vậy tôi về đây.” Quan Chử tiến lên vỗ vai anh, thở dài nói: “Trước khi ông nội khỏi bệnh, mấy tháng nay tôi đều sẽ ở trong nước.”
Một chiếc xe màu đen chạy tới, tài xế bước xuống, cung kính mời Quan Chử lên xe.
Sau khi Lục Yến Lĩnh tiễn bạn tốt đi, mới quay người lại đi nhanh về phía bãi đỗ xe.