Ngay lúc đó, chân cô trượt.
“Cẩn thận!”
Như thể đã chuẩn bị từ trước, Quý Nguyên Sơ nhanh chóng xoay người lại và kéo cô vào vòng tay, ôm chặt lấy cô.
“Rầm!”
Cả hai ngã xuống giường. Chiếc giường vốn đã không vững phát ra một tiếng “rắc” thật lớn.
“Ôi trời, đau quá...”
Bên ngoài, bố của Quý Nguyên Sơ đang đi qua để vào lấy nước trong phòng khách. Nghe thấy tiếng động lạ, ông khựng lại, gương mặt hiện rõ vẻ lúng túng.
Vài ngày trước, ông còn lo lắng hai đứa không hợp nhau vì thấy chúng ít gần gũi. Nhưng giờ thì... có lẽ ông lo quá xa rồi.
Bên trong phòng, Trì Tuệ ôm chặt miệng, nằm gọn trong vòng tay của Quý Nguyên Sơ. Dù anh đã cố giảm lực va chạm, môi cô vẫn đập thẳng vào vai anh – cứng như thép. Kết quả là môi cô đau đến mức nước mắt bắt đầu trào ra.
“Đừng che nữa, để anh xem nào.” Giọng anh đầy vẻ quan tâm và gấp gáp.
Trì Tuệ rưng rưng nước mắt, xoay người vùi mặt vào gối, không chịu nhúc nhích: “Không được, em không cho anh xem!”
“Thôi được, anh sẽ không nhìn.”
Anh dịu dàng xoa nhẹ lên mái tóc cô, ánh mắt lộ rõ sự kiên nhẫn. Trong đầu, anh thầm nghĩ: Giờ thì giấu, nhưng đến đêm cô lại tự động rúc vào người mình thôi.
Khoảng hai mươi phút sau, tiếng thở bên cạnh dần đều đặn hơn.
Nhìn mái tóc mềm mượt của cô, Quý Nguyên Sơ bất giác nhẩm đếm ngược trong đầu:
“Mười chín, mười tám… năm, bốn…”
“Ưʍ.”
Đúng lúc đếm đến số năm, Trì Tuệ khẽ trở mình, nghiêng mặt về phía anh, rồi vô thức áp sát hơn vào người anh.
Anh bật cười nhẹ, vòng tay ôm cô vào lòng.
Trì Tuệ, như cảm nhận được hơi ấm, lại càng rúc sâu hơn vào anh, gương mặt giãn ra, chìm vào giấc ngủ.
Nhờ ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, Quý Nguyên Sơ cúi xuống kiểm tra môi cô.
Môi trên của cô đỏ hơn thường ngày, nhưng may mắn là không bị sưng. Anh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Đêm rất yên ắng.
Chỉ còn tiếng thở đều của cô vang lên bên tai anh. Mùi hương thoang thoảng từ cơ thể cô phả vào mũi, khiến cổ họng anh cảm thấy khô khốc. Ánh mắt anh lần lượt lướt qua trán cô, hàng mi cong, chiếc mũi nhỏ, đôi môi mím nhẹ, rồi dừng lại ở phần xương quai xanh ẩn hiện bên dưới chăn.
Anh nín thở, cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi cô.
Cánh tay đang vòng qua eo cô siết lại, đôi môi anh cũng có ý định tiến gần thêm chút nữa.
Nhưng cuối cùng, lý trí đã thắng. Anh hít sâu một hơi, tự trách bản thân vì hành động bốc đồng, đồng thời cũng tự giễu mình vì những suy nghĩ không đứng đắn.
...
Sáng hôm sau, khi ngồi ăn sáng, Trì Tuệ nhận ra bố chồng có điều gì đó khác lạ. Ông liên tục nhìn cô và Quý Nguyên Sơ, ánh mắt xen lẫn giữa sự hài lòng và đôi chút lo lắng.
Trì Tuệ không kìm được, khi ra khỏi nhà đi làm, liền hỏi nhỏ Quý Nguyên Sơ: “Anh Quý, bố làm sao thế?”
Nhớ lại lời nhắc của bố lúc sáng, anh im lặng một lúc lâu trước khi trả lời.
“Con nhớ chăm sóc vợ mình, con bé còn trẻ, đừng để nó mệt quá.”
Anh có nên nói rằng đến giờ, ngay cả một nụ hôn tử tế anh cũng chưa kịp trao không?
Thấy anh mãi không trả lời, Trì Tuệ kéo nhẹ tay áo anh, đôi mắt long lanh: “Anh Quý, thật sự không có gì chứ?”
“Không có gì đâu.”
Quý Nguyên Sơ thuận tay vén những lọn tóc lòa xòa trước trán cô, ánh mắt dịu dàng: “Đi thôi.”
“Thật không?”
“Thật mà, em yên tâm đi.”
Khi đi ngang qua vườn nhà hàng xóm, ánh mắt Trì Tuệ bất chợt sáng lên khi thấy những luống rau xanh mướt.
Trời ơi, đã bao lâu rồi cô chưa được ăn rau tươi!
Trong không gian của cô có không ít rau củ quả tươi ngon, đều được trồng với nước linh tuyền. Nhưng vì sợ bị Quý Nguyên Sơ phát hiện, cô không dám lấy ra dùng.