Nhìn những luống rau đầy hấp dẫn, cô không nhịn được mà quay sang hỏi: “Anh Quý, sao nhà mình không trồng rau nhỉ?”
Anh thoáng liếc nhìn cô, sau đó nhún vai: “Phiền phức lắm.”
Trì Tuệ: “...”
Nghĩ lại, trước khi cô về làm dâu, trong nhà này ngay cả một con gà cũng không có, thế mà Quý Nguyên Sơ vẫn cao lớn và khỏe mạnh như vậy, thật khiến người ta khó hiểu.
Thấy ánh mắt cô dõi theo vườn rau của nhà hàng xóm với vẻ thèm thuồng, Quý Nguyên Sơ nhếch môi, cất giọng nhẹ nhàng:
“Dạo này không bận lắm, anh sẽ tranh thủ làm đất rồi tìm hạt giống về trồng. Em muốn ăn gì thì cứ nói.”
“Thật sao?”
Trì Tuệ mừng rỡ, nhảy đến trước mặt anh, ôm lấy cánh tay anh, ánh mắt long lanh:
“Em muốn ăn củ cải, dưa chuột, cà chua, và cả cải thảo nữa!”
Cô không kén ăn lắm, thật dễ chiều.
Dù trong lòng có chút vui vẻ vì hành động thân thiết này, nhưng vẻ mặt Quý Nguyên Sơ vẫn tỏ ra điềm tĩnh, chỉ khẽ gật đầu: “Được, anh nhớ rồi.”
“Anh Quý, anh là tuyệt nhất!”
“Ừ, nhưng đi đường nhớ cẩn thận kẻo ngã.”
Trì Tuệ nhảy chân sáo, nét mặt đầy phấn khích. Quý Nguyên Sơ lặng lẽ đi bên cạnh, một tay thỉnh thoảng đặt lên vai cô để bảo vệ. Khóe môi anh khẽ cong lên, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ nghiêm nghị thường ngày.
Chiều hôm đó, sau khi ăn trưa, anh thật sự đi mượn cuốc ở kho nông cụ, rồi ra vườn phía sau để xới đất.
Trì Tuệ ngồi xổm gần đó, vừa cười tít mắt vừa thỉnh thoảng hỏi anh có mệt không, có muốn uống nước không. Cô còn chủ động đưa khăn cho anh lau mồ hôi.
Khi anh đã xới đất, gieo hạt và tưới nước xong rồi đi rửa tay, Trì Tuệ nhanh chóng lấy từ không gian của mình một cốc nước linh tuyền, lén lút tưới lên đất.
Sau đó, cô phủi tay, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Hai ngày tiếp theo, cô tranh thủ những lúc rảnh rỗi để tiếp tục tưới thêm nước linh tuyền cho mảnh vườn nhỏ.
Thấy cô cứ ra vườn suốt, bố Quý bật cười trêu:
“Tuệ Tuệ, rau không mọc nhanh vậy đâu con.”
Trì Tuệ gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Con chỉ thấy thú vị nên mới làm thôi ạ.”
“Thú vị thì được, nhưng đừng ngó suốt. Thỉnh thoảng nhìn thôi, đến lúc đó, có khi con lại bất ngờ vì thấy chúng nảy mầm rồi đấy!”
“Ha ha, con biết rồi, cảm ơn bố.”
Nhưng tối hôm đó, cô phát hiện hạt giống củ cải và cải thảo gieo mới hai ngày đã nảy mầm!
Đúng lúc cô đang ngẩn người nhìn, Quý Nguyên Sơ bước đến gần.
Trì Tuệ có một chút khái niệm về thời gian nảy mầm của các loại hạt. Thông thường phải từ ba đến bảy ngày, đặc biệt là củ cải. Những ngày qua, cô nghe mọi người trong làng nói rằng nếu ngâm trước khi gieo thì hạt sẽ nảy mầm trong hai ngày, còn không thì phải mất ít nhất ba ngày. Cô nhớ chắc chắn rằng những hạt này không được ngâm trước.
Tại sao lại nhanh đến vậy? Có phải nhờ nước linh tuyền không? Nhưng liệu anh có nghi ngờ điều gì bất thường?
Cô hơi căng thẳng, không dám quay đầu nhìn anh.
Quý Nguyên Sơ ngồi xổm xuống bên cạnh, ánh mắt dừng lại trên những mầm xanh nhỏ, chân mày nhíu nhẹ: “Sao nảy mầm chậm thế này? Lão Lữ nói hạt giống của ông ấy tốt lắm, nhưng cũng chỉ giống hạt thường thôi.”
Trì Tuệ ngớ người, từ từ quay lại nhìn anh: “Vậy thế này là... bình thường à?”
“Ừ.”
Anh gật đầu, giọng chắc nịch: “Hạt ngâm trước khi gieo thì sẽ nảy mầm nhanh hơn.”
“Những hạt này được ngâm rồi sao?”
“Ừ.”
Cô ngây người gật đầu, đi theo anh về nhà mà trong lòng vẫn còn nghĩ mãi. Cô không biết sự phát triển nhanh chóng của cây cối trong không gian là do bản thân không gian đó hay là nhờ nước linh tuyền mà cô đã dùng.
...
Thời gian dần trôi, những mầm cây trong vườn ngày một lớn, đàn gà con trong sân cũng đã trưởng thành hơn nhiều. Cô cảm thấy cuộc sống hiện tại vừa bình dị, vừa tràn đầy niềm vui.