Tô Miểu đã đi trong bóng tối quá lâu, suýt nữa còn bị kéo vào chuyện của Tần Chấp. Cơ thể cậu vẫn còn hơi run rẩy, dù rất khó nhận ra.
Một chiếc áo khoác ấm áp được khoác lên vai cậu, khiến Tô Miểu khẽ lảo đảo. Cậu ngẩng đầu lên, cảm kích nhìn Tống Vân Gián: "Cảm ơn trưởng ban."
Tống Vân Gián lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng điệu nhẹ nhàng trấn an: "Tôi đã nói rồi, nếu có chuyện gì, cậu đều có thể tìm tôi."
Tô Miểu gật đầu, song vẫn mím môi, không nói ra chuyện vừa xảy ra.
Cậu rất muốn kể hết mọi chuyện, nhưng lại sợ bản thân bị liên lụy. Ngay cả với một người đáng tin cậy như trưởng ban Tống, cậu cũng không dám mở miệng.
Tống Vân Gián không truy hỏi thêm, chỉ im lặng đưa cậu trở về ký túc xá.
Khi sắp tới tòa ký túc, Tống Vân Gián mới dừng bước.
Tô Miểu cảm ơn rồi chạy vào tòa nhà trước khi cổng khóa lại.
Tống Vân Gián đứng yên tại chỗ, trầm tư vuốt nhẹ phần áo bị Tô Miểu làm nhăn.
Tô Miểu đúng là quá nhút nhát, mọi thứ đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Không biết cậu có liên quan gì đến việc Tần Chấp bị ngất hay không.
Nguồn gốc của tin nhắn kia không thể truy vết, dù bộ phận thông tin đang tiếp tục điều tra. Nhưng một tin nhắn xuất hiện từ hư không thế này cũng đã khiến Tống Vân Gián nghi ngờ.
Anh đưa tay lên mũi khẽ ngửi, vẫn còn vương mùi hương từ cơ thể của Tô Miểu.
Ngọt ngào đến khó chịu.
***
Tô Miểu trở về ký túc xá trong trạng thái mơ màng, nằm bẹp xuống giường.
Lúc này, cậu mới nhận ra mình quên trả lại áo khoác của Tống Vân Gián.
Mùi hương thanh nhã trên áo giống hệt như bản thân Tống Vân Gián vậy, ấm áp và lịch thiệp.
Tống Vân Gián, đúng là một người tốt bụng.
Hệ thống pháo hôi lại lau “mồ hôi” như điên.
Nó thậm chí không thể lắc ký chủ để phát tiết. Ký chủ lại một lần nữa cướp mất cốt truyện của nhân vật chính thụ!
Ai bảo nó không kể rõ kịch bản cho ký chủ. Lần này, nó nhất định phải “rút kinh nghiệm”.
[Ký chủ, ngày mai sẽ có một điểm kịch bản rất quan trọng. Nhân vật chính thụ sẽ thách đấu với Thịnh Diễm, cậu phải đứng bên cạnh chế giễu cậu ta.]
Tô Miểu ngoan ngoãn gật đầu: [Vậy tao có cần phải ác thêm một chút không? Cố ý phá bĩnh, rồi để Thịnh Diễm trả thù nhân vật chính thụ, thế là hai người họ sẽ có thêm cơ hội ở bên nhau.]
Hệ thống pháo hôi xúc động đến rơi “nước mắt”. Sao trên đời lại có ký chủ tận tụy thế này!
Gặp được một ký chủ như vậy đúng là phúc khí của nó!
Tô Miểu mỉm cười, đôi môi đỏ khẽ bật ra một tiếng thở dài.
Có vẻ như hệ thống pháo hôi không hiểu thế nào là “thêm thắt kịch bản”.
Thịnh Diễm trong học viện có tiếng là người có sức hút lớn. Mặc dù tính khí anh ta thất thường, lại hay nóng nảy nhưng khuôn mặt đúng chuẩn "tạc tượng" ấy đã khiến anh ta trở thành tâm điểm.
Chưa kể, cậu ta còn là con trai độc nhất của tập đoàn Bá Đế Kỳ và là người thừa kế duy nhất.
Tập đoàn Bá Đế Kỳ có phạm vi kinh doanh rộng lớn, với các công ty con hoạt động trong lĩnh vực giao thông vận tải, đầu tư tài chính, bất động sản… Nhưng nổi bật nhất chính là công ty mẹ, đơn vị sản xuất và xuất khẩu vũ khí lớn nhất của Tinh Châu.
Mẹ của Thịnh Diễm là cổ đông lớn của Học viện Hách Đức, còn gia tộc của ông nội anh ta đến nay vẫn là một thế lực đáng gờm.
Tô Miểu dựng tai lên nghe ngóng, phát hiện Hạ Mạt dường như đã có bạn bè.
Cậu ta đang bực bội nói với một người bạn: "Chẳng lẽ tài phiệt thì có thể xúc phạm người khác sao? Nhà họ mạnh thì sao chứ? Tôi tin chúng ta cũng không thua kém họ!"
Thịnh Diễm vốn đã là kẻ thất thường, lại còn dẫn theo một đám chó săn nịnh hót, chẳng khác nào một bạo chúa mang theo đám thái giám ngang ngược trong trường.
Người bạn bất đắc dĩ nhìn Hạ Mạt, cố gắng hạ thấp giọng để nhắc nhở cậu ta về sự nguy hiểm của Thịnh Diễm: "Không phải thế, Hạ Mạt, cậu thật sự không nên đυ.ng đến cậu Thịnh. Anh ấy… không phải là người mà chúng ta có thể chọc vào được."
Hạ Mạt lại không đồng tình, nhìn bạn mình với ánh mắt thất vọng:
"Tiểu Vũ, tôi nghĩ chúng ta là những người giống nhau, nhưng sao cậu cũng sợ quyền lực như vậy? Dù cậu ta rất giàu, nhưng chuyện thẻ đỏ là đúng sao? Hoạt động này đáng lẽ không nên tồn tại! Cậu làm tôi quá thất vọng!"
Người bạn giận đến mức muốn nổ tung. Rõ ràng vì xem Hạ Mạt là bạn, cậu ấy mới cố gắng nhắc nhở. Nhưng Hạ Mạt không hiểu lại còn trách ngược, khiến cậu ấy bất lực vô cùng.
Đối đầu với một thế lực khổng lồ như nhà họ Thịnh, bọn họ chẳng khác nào những con kiến nhỏ bé. Vậy thì có lý do gì để làm anh hùng?
Không ngờ Hạ Mạt không chỉ không cảm kích, mà còn nói cậu ấy sợ quyền lực.
Cậu ấy sợ là đúng, nhưng cậu ấy không chủ động gây chuyện.