Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Chơi Game Cho Pháo Hôi Vạn Người Mê

Thế giới 1 - Chương 13: Pháo hôi hư vinh ở trường quý tộc nam

***

Tô Miểu trốn ở xa trong bóng tối, chỉ khi thấy người đàn ông được đưa lên cáng cứu thương cậu mới yên tâm rời đi.

Dáng vẻ hệ thống pháo hôi bỗng dưng trở nên yếu ớt, khiến Tô Miểu giật mình:

[Thống Thống, mày sao vậy? Thống Thống!]

Giọng hệ thống mang theo tiếng nức nở vang lên bên tai Tô Miểu:

[Ký, ký chủ, cậu… cậu cậu cậu! Cậu vừa đi vào cốt truyện của nhân vật chính thụ đấy!]

Tô Miểu mở to đôi mắt, giọng nói đầy hoảng sợ: [ Chớt mợ, thế làm sao đây! Tao có bị ý thức thế giới xóa sổ không Thống Thống?!]

Hệ thống pháo hôi nhìn bộ dáng sợ hãi của ký chủ, nghĩ thầm chắc cậu ấy không cố ý.

Ý thức thế giới không có dấu hiệu bất thường, hẳn là không sao. Nhưng kịch bản này đã bị ký chủ đi trước mất rồi, vậy nhân vật chính thụ còn đi kiểu gì đây?

Nó cảm thấy đầu như sắp nổ tung.

Hệ thống tuyệt vọng thở dài: [Không còn cách nào nữa, dù sao cậu cũng là có ý tốt, với lại là do cái tên Tần Chấp chết tiệt kia không cho cậu đi mà.]

[Đây là một phần quan trọng của cốt truyện, đã xảy ra lỗi lớn thế này chắc hệ thống sẽ tự điều chỉnh lại thôi. Nếu không, làm sao nhân vật chính thụ gặp được Tần Chấp được chứ.]

Ý thức được mình nói hơi nhiều, hệ thống lập tức im bặt.

Tô Miểu biểu cảm mờ mịt, có vẻ như chưa hiểu hết những gì nó nói.

Hệ thống vội vàng chuyển chủ đề, chỉ bừa một con đường mới để ký chủ thử đi tiếp.

Tô Miểu thở phào nhẹ nhõm: [Không sao không sao, cũng may là vừa rồi mày gửi tin nhắn cho phòng y tế và Tống Vân Gián, chắc họ sẽ không lần ra được tao đâu.]

Hệ thống pháo hôi nghĩ cũng đúng, ký chủ chắc chắn là vô tình.

Nếu cậu thật sự cố ý phá vỡ kịch bản, sao lại để nó gửi tin nhắn rồi còn xóa sạch dấu vết? Dù Tần Chấp có là thái tử gia hắc đạo, cũng không thể tìm ra bất cứ manh mối nào liên quan đến ký chủ.

Hệ thống dẹp bỏ sự nghi ngờ, cảm thấy nhẹ lòng.

Nó thầm nghĩ, ký chủ của nó ngoan thế cơ mà, làm sao cố ý được!

Hệ thống tự trách bản thân vì đã nghi ngờ ký chủ, cảm thấy vô cùng áy náy.

Khóe môi Tô Miểu khẽ cong lên một nụ cười mờ nhạt.

Hệ thống này đúng là dễ lừa.

Càng làm sạch sẽ, càng dễ khiến những người như Tần Chấp nghi ngờ.

Tần Chấp có bối cảnh hắc đạo, mọi thứ xung quanh anh ta đều phải minh bạch. Đột nhiên có người cứu anh ta nhưng không để lại bất cứ dấu vết nào, làm sao anh ta không điều tra đến cùng được?

Đến lúc đó, vấn đề sẽ không còn là “lỗi” của Tô Miểu nữa.

Ừm, cậu chỉ là một con "thỏ nhỏ đáng thương" bị nhân vật công bắt giữ mà thôi. Ai biết gì đâu nè! ╮(╯▽╰)╭

***

Tâm trạng Tô Miểu rất vui vẻ. Niềm vui ấy lên tới đỉnh điểm khi cậu gặp được Tống Vân Gián.

Sau khi nhận được tin nhắn ẩn danh, Tống Vân Gián đã nhanh chóng đến đài phun nước. Tuy anh là người của ban kỷ luật, nhưng việc đảm bảo an toàn cho học sinh cũng là trách nhiệm của anh. Huống chi người bị thương có thể là một trong nhóm F4, Tần Chấp.

Thế lực sau lưng Tần Chấp vô cùng phức tạp, không thể để xảy ra chuyện trong khuôn viên trường được.

Sau khi biết phòng y tế đã đưa Tần Chấp tới bệnh viện của gia đình anh ta, Tống Vân Gián mới thả chậm bước chân.

Tiếng bước chân vội vàng từ xa lại gần. Tống Vân Gián còn chưa kịp tránh, đã bị một người lao thẳng vào lòng.

Người trong lòng run rẩy dữ dội, như thể bị hoảng sợ quá mức.

Ánh mắt Tống Vân Gián thoáng hiện vẻ chán ghét, nhưng nhanh chóng biến mất. Anh dịu giọng hỏi, đồng thời siết chặt tay, kéo người kia ra khỏi lòng mình: "Bạn học, cậu sao vậy?"

Dưới ánh đèn vàng lờ mờ, Tống Vân Gián mới nhìn rõ người trong lòng mình là Tô Miểu.

Gương mặt tinh xảo của Tô Miểu tái nhợt đi, càng thêm mong manh yếu đuối.

Nhìn thấy Tống Vân Gián, ánh mắt có chút mờ mịt của cậu bỗng sáng rực lên như nhìn thấy chỗ dựa.

"Trưởng ban Tống!"

Đôi mắt của Tống Vân Gián càng trầm xuống, giọng nói đầy lo lắng:

"Bạn học Tô, cậu bị dọa sao? Đã thấy gì à?"

Tô Miểu cắn môi, lắc đầu, dáng vẻ như đang che giấu điều gì đó, lại như đang không yên lòng.

Tô Miểu lắp bắp mở miệng:

"Trưởng ban, là… là tôi bị lạc. Đi lòng vòng mấy lần mới thấy có người… Thật may mắn khi gặp được anh."

Cậu cảm thấy sự xuất hiện của trưởng ban Tống mang lại cảm giác an toàn chưa từng có. Ngón tay mảnh khảnh bất giác nắm lấy ống tay áo của Tống Vân Gián.

Ý thức được hành động của mình, Tô Miểu lập tức buông tay, rụt rè cúi đầu xin lỗi:

"Xin lỗi trưởng ban, tôi không để ý…"

Tống Vân Gián mỉm cười lắc đầu, khuôn mặt dịu dàng của anh dưới ánh sáng mờ tối trở nên đáng tin cậy vô cùng.