Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Chơi Game Cho Pháo Hôi Vạn Người Mê

Thế giới 1 - Chương 12: Pháo hôi hư vinh ở trường quý tộc nam

Tô Miểu: …

[Chẳng lẽ không thể cho tao tấm bản đồ sao?]

Hệ thống pháo hôi giả vờ ngây ngô:

[Ôi chao, ký chủ cứ đi thêm chút nữa là tới mà.]

Tô Miểu bất lực ngồi phịch xuống bên cạnh đài phun nước.

[Đây là lần thứ ba tao đi qua đây rồi!]

Thấy hệ thống thật sự không giúp được gì, cậu đành đứng dậy tiếp tục mò mẫm.

Trời đã tối, may là buổi chiều cậu không có tiết học, nếu không chắc chắn sẽ phát điên.

Những ngọn đèn vàng mờ ảo bật sáng, nhưng ở khu vực vắng vẻ này ánh sáng lại rất yếu.

Tô Miểu lòng vòng qua nhiều con đường, cuối cùng dưới sự cổ vũ "vô dụng" của hệ thống, lại quay trở về đài phun nước.

Cảnh tượng trở nên vô cùng im lặng.

Tô Miểu im lặng, hệ thống cũng im lặng, chỉ có tiếng nước phun ào ào trên đầu cậu như chế giễu việc cậu đã lạc đến lần thứ tư.

Bỗng từ trong bóng tối vang lên một tiếng cười trầm thấp, kèm theo sự u ám đầy quái dị.

Tô Miểu giật bắn người, tưởng là gặp phải thứ gì bẩn thỉu, lập tức hét lên để "trấn áp":

"Lùi! Lùi! Lùi lại!"

Tiếng cười kia càng lớn hơn, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài âm thanh đau đớn.

Lần này, Tô Miểu nhận ra đó là tiếng người.

Cậu nhíu mày, tức tối bước tới chỗ bóng tối sau những khóm hoa.

"Là người à? Anh cố tình dọa tôi đúng không? Anh có biết tôi là ai không mà dám dọa tôi?!"

Giọng của người đàn ông vang lên khàn khàn, đứt quãng, như thể động đến vết thương, ý thức cũng không còn rõ ràng:

"Cậu đã đi qua tôi… bốn lần."

Nói xong, dường như không còn sức lực, một tiếng “thịch” vang lên, như tiếng cơ thể nặng nề ngã xuống đất.

Tô Miểu lại im lặng. Cậu nhìn quanh, xác nhận không có ai khác, rồi nhặt một cành cây lên tiến tới khóm hoa.

Cẩn thận vén tán lá ra, cậu thấy một người đàn ông cao lớn, đang dựa vào bức tượng gần đó.

Đầu người kia cúi thấp, một mùi máu nhàn nhạt phảng phất trong không khí.

Xác nhận đúng là người, Tô Miểu mới dám tiến lên, dùng cành cây chọc vào cơ thể người đàn ông.

Vừa hay chọc trúng vết thương, khiến người kia vốn đã kiệt sức suýt tỉnh hẳn vì đau.

Thấy người đàn ông như thế vẫn không tỉnh lại, Tô Miểu cuối cùng yên tâm, định quay người chạy trốn.

Đùa gì chứ, một gã đàn ông lạ ven đường mà cậu có thể nhặt về sao?!

Tất nhiên là không!

"Tục ngữ có câu, đàn ông lạ bị thương không thể nhặt."

"Ai biết hắn sẽ gϊếŧ mình hay diệt cả gia tộc mình chứ."

Tô Miểu vừa lẩm bẩm vừa đứng lên.

Chẳng qua chưa kịp đi được hai bước, một bàn tay đầy máu đã túm chặt lấy mắt cá chân cậu.

Cậu cố gắng đá hai cái, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay người kia.

Tô Miểu tức điên, ngồi xuống định bẻ từng ngón tay của anh ta ra.

Bản năng sinh tồn của người đàn ông lại khiến anh ta siết chặt hơn, như đang giữ chặt con mồi.

Cuối cùng, Tô Miểu bất lực ngồi bệt xuống đất:

[Hệ thống, giờ phải làm sao đây? Chạy không nổi rồi!]

Hệ thống pháo hôi: …

***

Tần Chấp bị trọng thương, vết thương ở bụng và đùi gần như rách toạc.

Đây là do thành viên phản bội của băng nhóm thuộc quyền ông cụ gây ra. Khi anh ta đang trên đường về trường, đối phương mang theo rất nhiều người cùng vũ khí, rõ ràng nhằm lấy mạng anh ta.

Tuy Tần Chấp đã tiêu diệt được phần lớn sát thủ, nhưng bản thân cũng bị thương nặng.

Hiện tại, anh ta không biết còn ai có thể tin tưởng nữa. Kẻ ra tay hôm nay lại chính là Nhị đương gia mà trước đây anh ta từng gọi là "chú".

Tần Chấp thổ ra một ngụm máu, bất lực ngã ngồi ở một góc khuất của trường.

Bên trong trường học an toàn hơn rất nhiều. Ra tay ở đây động tĩnh quá lớn, không chỉ khiến ông cụ bị kinh động mà còn có thể gây phiền toái cho người mẹ đứng sau hậu trường của trường này của Thịnh Diễm.

Vết thương lại một lần nữa bị kéo căng, khiến Tần Chấp đau đến mức phải phát ra tiếng rêи ɾỉ kìm nén.

Anh ta ngồi ở đó rất lâu, máu trên người gần như đã chảy cạn. Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, anh ta mơ hồ cảm nhận được ai đó đã đi qua trước mặt mình bốn lần.

Quả thật ngốc đến đáng thương.

Kẻ ngốc này tuyệt đối không phải sát thủ. Sát thủ của băng nhóm làm sao có thể ngớ ngẩn đến mức đó?

Hơn nữa người nọ còn dám lại gần anh ta. Nếu trong lúc tỉnh táo, Tần Chấp đã hạ sát không chút do dự.

Nhưng giờ đây, anh ta chỉ có tâm mà không đủ lực.

Khi vết thương lại truyền đến cơn đau dữ dội, anh ta gần như mất hết ý thức. Ngay lúc đó, tên ngốc kia lại chọc đúng vào vết thương của anh ta, khiến anh ta thoáng tỉnh táo lại trong giây lát.

Tên nhóc ngốc này còn đang tự lẩm bẩm:

"… Đàn ông lạ bị thương không thể nhặt…"

Nói xong thì chuẩn bị chạy trốn.

Ánh mắt mơ hồ của Tần Chấp bỗng chốc trở nên sắc bén, anh ta dồn toàn bộ sức lực cuối cùng để tóm lấy cổ chân của người kia.

… Thật nhỏ bé.

Ý nghĩ cuối cùng của Tần Chấp trước khi mất đi ý thức là:

Không được để đối phương thoát.