Hạ Mạt tự mình lao vào mối nguy hiểm, chẳng khác gì lấy trứng chọi đá. Rốt cuộc, cậu ta muốn đạt được điều gì?
Người bạn nhận ra, mình và Hạ Mạt vốn không cùng một con đường. Cậu ấy chỉ quay lưng lại với ánh mắt không đồng tình của Hạ Mạt, ngồi xuống chỗ của mình.
Người bên cạnh cười nhạo, nói với cậu ấy: "Tiểu Vũ à, cậu đúng là lo chuyện bao đồng. Tôi đã nói rồi, cậu ta vốn không có ý tốt."
Tiểu Vũ không nói gì, chỉ cúi đầu đọc sách.
Lôi Trung cố ý dẫn Tô Miểu đến bên cạnh mình, lòng ngứa ngáy định khoe với cậu chiếc siêu xe mới mua.
Nhưng bầu không khí trong khán đài đột nhiên trở nên sôi động. Nhân cơ hội đó, Tô Miểu lẻn tránh bàn tay mà Lôi Trung đang vươn ra:
"Anh Lôi ơi, ai là cậu Thịnh thiếu vậy ạ?"
Bọn họ đang xem màn đấu kiếm giao hữu của câu lạc bộ, nghe nói Thịnh Diễm cũng tham gia. Tô Miểu vì thế đã năn nỉ Lôi Trung dẫn mình tới.
Bộ trang phục đấu kiếm trắng sạch sẽ, gọn gàng làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp và sức mạnh tiềm tàng của Thịnh Diễm. Chiều cao vượt trội khiến việc nhận ra anh ta không khó.
Chẳng qua Lôi Trung hiển nhiên không để tâm đến lão đại. Y rụt tay lại, tùy tiện chỉ vào một người trong sân:
"Ai mà biết, bọn họ mặc đồ giống nhau cả. Để tôi kể cho cậu nghe về chiếc xe mới của tôi..."
Tô Miểu chỉ gật gù cho qua nhưng ánh mắt lại sáng rực, nhìn chằm chằm về phía sân đấu.
Lôi Trung nghiến răng thầm rủa. Tô Miểu đúng là loại chỉ ngước mắt nhìn trời, thấy Thịnh Diễm liền bỏ mặc mình.
Đấu kiếm là môn nghệ thuật quý tộc, cả hai người trên sân đều rất mạnh mẽ.
Khán giả nhiệt tình cổ vũ, tiếng hò reo ngày càng lớn hơn, nhưng phần lớn là dành cho Thịnh Diễm.
Tô Miểu chỉ cần liếc qua đã nhận ra ai là Thịnh Diễm.
Phong cách của anh ta quá dễ nhận biết.
Mỗi đường kiếm đều mạnh mẽ như sấm sét, dù chỉ cần chạm để ghi điểm, Thịnh Diễm vẫn ép đối thủ đến đường cùng. Cuối cùng, anh ta xoay thanh kiếm nặng nề, vừa tránh đòn tấn công của đối phương vừa đánh trúng lưng họ.
Phong cách đầy tính trình diễn ấy khiến tiếng hò reo trên khán đài lên đến đỉnh điểm.
Rõ ràng đây chỉ là một trận đấu giao hữu nhưng dưới tay Thịnh Diễm, nó trở thành một màn “tra tấn” đối thủ.
Giữa tiếng reo hò, Thịnh Diễm tháo mặt nạ ra.
Mồ hôi từ mái tóc đen pha đỏ rơi xuống sàn đấu, gương mặt ngạo mạn và điển trai hiện rõ vẻ khinh thường. Anh ta lười biếng vứt mặt nạ vừa tháo ra xuống đất.
Tô Miểu nhìn thấy đối thủ của Thịnh Diễm đứng dậy, nói điều gì đó. Biểu cảm của Thịnh Diễm không thay đổi, song nụ cười đầy hiểm ác trên môi anh ta lại dần xuất hiện.
Tiếng hò reo càng thêm náo nhiệt. Ngay lúc này, Thịnh Diễm đạp một cú vào ngực đối thủ, đá văng người kia ra khỏi sân đấu.
Nhưng dường như vẫn chưa đủ, khi đối thủ đã rơi vào khu vực không có đệm bảo vệ, Thịnh Diễm lại vung thanh kiếm, liên tiếp nện vào đầu người nọ.
Tiếng hét kinh ngạc vang lên khắp nơi.
Giữa lúc hỗn loạn, dáng người gầy gò của Hạ Mạt bất ngờ xuất hiện.
Các thành viên câu lạc bộ đấu kiếm có lẽ vẫn chưa kịp phản ứng, nên không ai ngăn cản được cậu ta.
Khi Tô Miểu chen theo đám đông để ra tuyến đầu hóng chuyện, cậu đã nghe thấy Hạ Mạt hét lớn về phía Thịnh Diễm:
"Đồ cặn bã của xã hội!"
Đám đông: Nà ní ⊙_⊙?
Hạ Mạt túm chặt cổ áo của đối thủ, nhưng lại đứng sững tại chỗ, ánh mắt lúng túng khi nhận ra mọi người xung quanh đang nhìn mình.
Những ánh mắt đó càng khiến cậu ta thêm can đảm để tiếp tục lời nói:
"Đám các người đều là ký sinh trùng của xã hội, đặc biệt là anh! Các người chẳng làm được gì có ích cho xã hội, chỉ biết dựa vào gia đình để bắt nạt bạn học. Tôi khinh thường các người!"
Lời lẽ đầy chính nghĩa vừa dứt, Hạ Mạt ngẩng cao đầu, tự hào nhìn thẳng vào Thịnh Diễm: "Tôi cao quý hơn các người nhiều!"
Đám đông: "…"
Ngay lúc đó, một lực đẩy mạnh mẽ từ phía sau khiến Hạ Mạt không kịp giữ thăng bằng, cả người lao thẳng về phía Thịnh Diễm.
Thịnh Diễm phản ứng nhanh, lập tức đứng dậy, nghiêng người sang bên để tránh né. Anh ta liếc nhìn Hạ Mạt đang ngã nhào lên người đối thủ với ánh mắt đầy chán ghét.
Hành động "tự lao vào lòng" này khiến tất cả những lời lẽ hùng hồn vừa rồi của Hạ Mạt trở thành trò cười.
Thịnh Diễm nhìn Hạ Mạt bằng ánh mắt lạnh lẽo, trong đầu nhanh chóng nhận ra đây lại là một trong số những "tên ngốc nghèo túng" thường xuyên xuất hiện trước mặt mình.
Luôn luôn có những học sinh nghèo như vậy, đến trước mặt anh ta để nói ra mấy câu chuyện sáo rỗng như thế.
Thịnh Diễm không kiên nhẫn được nữa, giọng nói lạnh lùng pha chút khinh bỉ vang lên:
"Đây là cái quái gì thế? Từ khi nào Hách Đức lại để chó vào trường thế? Hừ, cậu có mấy cái mạng?"
Hạ Mạt mặt mày tái mét, cố gắng giải thích: "Không phải đâu, tôi không cố ý, là có người đẩy tôi!"