Xuyên Nhanh: Hướng Dẫn Chơi Game Cho Pháo Hôi Vạn Người Mê

Thế giới 1 - Chương 9: Pháo hôi hư vinh ở trường quý tộc nam

***

Tô Miểu hắt hơi liên tục. Dù đang là mùa hè nóng nực, nhưng tại sao gáy cậu lại cảm thấy lạnh như vậy nhỉ?

Cậu luôn tin vào giác quan thứ sáu của mình, bèn mở điện thoại, đổi hình nền thành ảnh Quan Âm.

Rồi cậu thành kính chắp tay bái ba cái:

“Quan Âm phù hộ, Quan Âm phù hộ.”

Hệ thống pháo hôi: …

[Ký chủ, sao cậu thành thạo thế?!]

Tô Miểu lắc đầu.

[Haiz, mày không hiểu đâu! Mày không hiểu một người đen đủi như tao khổ thế nào đâu! Mày biết tao đã phải mở bao nhiêu gói thẻ mới kiếm được tấm thẻ hẹn hò yêu thích không?!]

[Tôi ghét cái đám thiết kế trò chơi đáng ghét đó vãi nồi, tại sao tỉ lệ rơi thấp đến vậy!]

Tô Miểu nghiến răng, sự phẫn nộ của một người chơi bị áp bức quá rõ ràng, đến mức hệ thống pháo hôi cũng cảm nhận được rõ ràng.

Hệ thống pháo hôi: [Lẽ nào, chấp niệm của cậu chủ không phải là cốt truyện, mà là sự căm thù với đội ngũ thiết kế trò chơi sao…]

***

Học viện Hách Đức là trường quý tộc, sinh viên bình thường ở bốn người một căn hộ, mỗi người một phòng riêng, chỉ dùng chung phòng khách, nhà bếp, phòng tắm và phòng giặt.

Tô Miểu cảm thấy nói chuyện với các bạn cùng phòng khá hợp.

Trong miệng họ, học sinh đặc cách dường như là loài đáng chết.

“Rõ ràng nghèo rớt mùng tơi, mà vẫn cố chen chân vào Hách Đức, nơi chẳng hề thuộc về họ.”

Ở Hách Đức, đám học sinh nghèo này là đồ chơi của tất cả mọi người.

Dù vậy, ngay cả khi rời khỏi trường, không bao giờ có bất kỳ tin tức bất lợi nào về Hách Đức được truyền ra ngoài.

Theo cốt truyện, tất cả là nhờ thế lực của F4 đã đè bẹp mọi thứ.

Dù sao, gia tộc của họ đều quyền lực, giàu có đến mức mọi hành động của họ luôn có người sẵn sàng ca ngợi.

Nhưng Hạ Mạt sẽ phá vỡ xã hội nhỏ méo mó này và chiếm được tình yêu của bốn vị cậu ấm.

Còn Tô Miểu, với tư cách là pháo hôi, sẽ nhận sự trừng phạt.

Tô Miểu khẽ chạm vào môi đỏ của mình.

Ha, Diễn xuất ấy à, đó chính là sở trường của bố đấy!

Bạn cùng phòng của cậu bất giác kéo chặt áo, cảm thấy hơi rợn khi nhìn thấy nụ cười của Tô Miểu.

Khoan đã, đây là thứ mà một pháo hôi nên nghĩ sao?!

Cốt truyện nhanh chóng sửa chữa, đầu óc của bạn cùng phòng lại tràn đầy sự ghét bỏ đối với Hạ Mạt, quyết định ngày mai sẽ dạy cho cậu ta một bài học!

***

Sáng hôm sau, khi Tô Miểu chưa kịp đến lớp, đã nghe thấy tiếng ồn ào.

Không cần hỏi cũng biết cốt truyện đã bắt đầu, làm sao một pháo hôi ác độc như cậu có thể bỏ lỡ cơ hội này.

Tô Miểu chen vào đám đông, những người bị cậu xô đẩy tỏ ra khó chịu nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu thì lập tức im lặng.

“Ai vừa chen qua vậy?”

“Tô Miểu.”

“Không đúng, Tô Miểu trông đẹp thế này từ bao giờ?”

Đám đông còn đang ngẩn ngơ thì Tô Miểu đã chen lên hàng đầu, chuẩn bị ăn dưa xem kịch.

“Thẻ đỏ!!!”

Đám đông lập tức ùa ra ngoài. Thẻ đỏ là biểu tượng của việc làm phật lòng tầng lớp quyền quý.

Từ giờ, bất kỳ ai cũng có thể bắt nạt người bị nhận thẻ đỏ.

Đây là luật ngầm trong trò chơi của học sinh Hách Đức.

Mọi người vây quanh người bị nhận thẻ đỏ, xô đẩy, cười nhạo, thậm chí định ném người đó xuống lầu để dọa dẫm.

Hạ Mạt sững sờ khi thấy một học sinh nhận thẻ đỏ đau đớn đến mức muốn nhảy lầu.

Cậu ta lập tức giữ chặt lấy người kia, song lại bị người đó giãy giụa, gương mặt đầy vẻ oán giận:

“Bỏ tôi ra! Lát nữa Lôi Trung sẽ đến đấy!”

Hạ Mạt không buông tay, nghiêm nghị nói:

“Sao cậu có thể nhảy lầu chứ? Nghĩ đến cha mẹ cậu đi, cậu không nên từ bỏ cuộc sống của mình!”

Người kia tức giận, cố gắng vùng khỏi tay Hạ Mạt.

Chưa bao lâu sau, trong ánh mắt tuyệt vọng của người đó, một nhóm người thảnh thơi bước đến.

Dẫn đầu là tay sai của Thịnh Diễm, gia đình y là đại gia bất động sản nổi tiếng, nhưng ở trường lại chỉ là một tay sai dưới trướng bá chủ Thịnh Diễm.

Lôi Trung đi tới, gương mặt tạm gọi là đẹp trai lộ vẻ nghi ngờ:

“Sao cậu vẫn còn ở đây?”

“Không phải nói chỉ cần nhảy xuống là bỏ qua cho cậu sao?”

Người kia sợ đến mức mồ hôi đầm đìa, miệng lắp bắp:

“Em nhảy! Em nhảy! Cảm ơn anh Lôi!”

Hạ Mạt càng không hiểu, tại sao bảo nhảy lầu mà cậu ta còn cảm ơn?

Dưới ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Lôi Trung, người kia bỗng nhiên bùng nổ dũng khí, vùng tay khỏi Hạ Mạt và nhảy thẳng từ tầng hai xuống.

Từ trên lầu vang lên những tiếng reo hò, mọi người đều cười vui vẻ như đang xem một trò chơi, chứ không phải chứng kiến một người nhảy lầu.

Lôi Trung nhướn mày, cúi đầu nhìn xuống.

“Được rồi, anh Thịnh nói cậu nhảy xuống là bỏ qua cho cậu. Tấm thẻ đỏ này tôi thu lại.”

Đám đông xung quanh chán nản, bĩu môi vì trò chơi kết thúc quá nhanh.

Người vừa nhảy xuống ở dưới lầu thì quỳ xuống khóc nức nở, nước mắt lăn dài khi cảm ơn bọn họ rối rít.

Hạ Mạt không tin nổi nhìn quanh. Tất cả mọi người đều im lặng, nét mặt Lôi Trung ngày càng kiêu ngạo.