Đến lúc nhìn thấy gương mặt của người mẹ trong ảnh, hệ thống pháo hôi lập tức hiểu ra. À, thì ra ký chủ giống mẹ.
Ngón tay Tô Miểu run rẩy vuốt ve hình ảnh của người mẹ trong ảnh.
[Đây… đây là phần thưởng dành cho người mới sao? Tại sao bà ấy lại giống hệt mẹ của tao ngoài đời?]
CPU của hệ thống pháo hôi như muốn bốc cháy. Nó hoàn toàn không biết tại sao lại như vậy!
Nhưng đôi mắt Tô Miểu ngấn nước, cảm động đến mức như sắp khóc.
[Đúng vậy, thưa ký chủ. Đây là để giúp cậu có cảm giác nhập vai tốt hơn. Trong tiểu thế giới, chúng tôi sẽ tái tạo một số ký ức hoặc sự kiện của cậu.]
Hệ thống pháo hôi đưa ra một lời giải thích đầy tính quan chức. Khi thấy ánh mắt long lanh của Tô Miểu, trông giống như một đóa hồng sương sớm đầy vẻ yếu đuối, hệ thống cảm thấy chút lương tâm không tồn tại của mình đau nhói.
Nó im lặng, không nói gì. Tô Miểu lại bật cười.
[Dù sao đi nữa, cũng phải cảm ơn bọn mày.]
[Mẹ tao đã mất vì bệnh khi tao học tiểu học… Đã hơn mười năm rồi tao chưa được gặp bà ấy.]
[Hệ thống, cảm ơn mày. Tao nhất định sẽ làm nhiệm vụ thật tốt.]
Hệ thống pháo hôi: … Ký chủ, xin cậu đừng nói nữa. Lương tâm của tôi sắp nổ tung rồi. Hu hu hu, lừa dối một ký chủ như thế này, tôi chắc chắn sẽ bị trời phạt mà!
Đột nhiên, cậu cảm nhận được một cảm giác ấm áp ở chân. Cúi xuống, cậu thấy một chú mèo trắng nhỏ đang ngồi trên giày mình, đôi mắt hai màu lam lục nghiêng đầu nhìn cậu.
Tô Miểu cúi người xuống, chú mèo cũng không sợ.
“Có vòng cổ, không phải mèo hoang nhỉ. Mày chạy trốn hay chủ mày thả tự do thế?”
Cậu nhẹ nhàng chạm vào chiếc mũi ẩm ướt của chú mèo.
“Nếu là thả tự do, chủ nhân của mày thật không có trách nhiệm chút nào.”
Dĩ nhiên, chú mèo trắng không hiểu lời cậu nói. Nó nhảy lên và chui thẳng vào lòng Tô Miểu, khiến hệ thống pháo hôi tức điên.
[Con mèo hôi hám kia, tránh xa ký chủ của tao ra!]
Tâm trạng của Tô Miểu tốt hơn nhiều. Cậu thử vuốt bộ lông mềm mượt của chú mèo.
“Chờ lát nữa tao sẽ lên diễn đàn tìm chủ nhân của mày, rồi đánh cho hắn hai phát để thay mày xả giận, được không?”
Một lúc sau, chú mèo trắng nhảy khỏi lòng Tô Miểu, chiếc chuông trên vòng cổ rung lên nhưng không phát ra âm thanh. Trước khi cậu kịp phản ứng, chú mèo đã biến mất.
Chú mèo băng qua vài con đường, rồi chui vào một căn biệt thự thuộc về khu ký túc xá của KA.
“Cậu chủ, Tiểu Bạch về rồi.”
Một bàn tay lớn nắm lấy chú mèo. Nó không kháng cự, để mặc người đàn ông tháo chiếc máy quay siêu nhỏ trên cổ ra.
Người đàn ông nửa nằm trên chiếc sofa xa hoa, nhìn video quay được rồi cười khẽ.
Bàn tay thon dài, với những khớp ngón rõ ràng, lắc nhẹ chiếc ly rượu vang đỏ.
“Học sinh mới?”
“Nhàm chán.”
Những lời nói của Hạ Mạt không để lại chút dấu vết nào trong lòng anh ta. Những câu như phá vỡ nội quy, mọi người đều bình đẳng, anh ta đã nghe đến mức tai muốn mọc kén luôn rồi.
Lũ học sinh đặc cách này dường như đều nghĩ rằng những người thuộc tầng lớp như bọn họ sẽ thấy thú vị khi nghe những điều đó.
Người đàn ông với gương mặt đẹp không tì vết hơi nhướn mày.
“‘Không có trách nhiệm’? Đó là đang nói về tôi sao?”
Người đàn ông vừa dứt lời, những người xung quanh không ai dám lên tiếng, đầu cúi thấp hơn nữa.
Ai cũng biết tính tình của cậu chủ mình rất tệ, không ai muốn trong lúc anh ta có thể nổi giận lại thu hút sự chú ý, để rồi rước họa vào thân.
Trong video, gương mặt người xuất hiện không rõ ràng, hình ảnh cũng hơi mờ.
Người đàn ông hờ hững ném chiếc máy quay siêu nhỏ xuống tấm thảm.
Người mặc trang phục quản gia cẩn thận bước lên phía trước.
“Cậu chủ, không cần đeo cho Tiểu Bạch nữa ạ?”
Người đàn ông được gọi là cậu chủ không trả lời, ngón tay lơ đãng vuốt ve mái tóc đen pha đỏ của mình.
Anh ta cầm điều khiển, tua đi tua lại đoạn video, sau đó dừng lại và nhấn nút phát.
“‘Chủ nhân của mày thật không có trách nhiệm.’ Đây là nói tôi sao?”
Trong video, dưới góc nhìn của Tiểu Bạch, chỉ lướt qua khuôn mặt của một nam sinh mặc đồng phục. Đường cằm thon gọn, đôi môi đỏ hồng, gương mặt dù chỉ hiện ra một nửa nhưng cũng có thể nhận ra là rất đẹp.
“Ha.”
“Tìm hiểu xem cậu ta là ai.”
Ngón tay của người đàn ông bẻ kêu răng rắc, trên gương mặt điển trai lướt qua một tia hứng thú, nhưng nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ khó chịu.
Khuôn mặt vốn đẹp tựa thần tiên của anh ta thoáng chốc méo mó, trông giống như một con sư tử đang chuẩn bị săn mồi.
Quản gia cúi đầu đáp lại và rời đi.
“Tuân lệnh, cậu chủ.”
Chỉ còn lại Thịnh Diễm một mình tua đi tua lại đoạn video, tiếp tục xem hình ảnh cậu thiếu niên đang trêu đùa chú mèo của mình.