“Chúng ta đều là bạn học, các cậu cứ trơ mắt nhìn cậu ấy bị bắt nạt như vậy sao? Các cậu còn là con người không?!”
Tô Miểu: …
Chỉ định xem kịch thôi mà, sao lại bị gán tội “không phải con người” thế?
Cậu kín đáo đảo mắt, khoanh tay và châm chọc Hạ Mạt:
“Anh hai à, tự anh muốn làm người hùng, sao còn kéo tụi tôi xuống nước?”
“Anh dũng cảm thật đấy, nhưng có biết suýt nữa anh đã hại chết cậu ta không?”
“Anh nghĩ mình đang cứu cậu ta à? Cậu ta chắc chắn đang hận anh đến chết.”
Hạ Mạt nhìn về phía Tô Miểu, ánh mắt thoáng chốc ngây dại.
Cậu ta giận bản thân vì đã có chút dao động trước một kẻ “bên ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong mục nát” như Tô Miểu
Hạ Mạt trừng đôi mắt trong veo, đầy bướng bỉnh:
“Tôi không tin.”
“Tôi đang cứu cậu ấy, còn các cậu thì đứng nhìn cậu ấy nhảy lầu. Các cậu thực sự là con người sao? Tại sao các cậu không có chút đồng cảm nào vậy?”
Lời còn chưa dứt, cậu ta quay xuống nhìn người vừa được cứu. Nhưng ánh mắt của người kia chỉ đầy căm ghét hướng về Hạ Mạt.
Còn với đám người đã thờ ơ khi cậu ta nhảy lầu, cậu ta lại cười nói vui vẻ.
Hạ Mạt thầm nghĩ: Đây là loại trường học gì thế này?
Người được giúp thì tỏ ra căm hờn với ân nhân, còn lại cảm ơn kẻ bắt nạt mình.
Tô Miểu mỉm cười, khóe môi cong lên đầy châm biếm, ngũ quan sắc sảo sáng ngời.
Cậu giơ một ngón tay thon dài, chỉ nhẹ vào Hạ Mạt:
“Học sinh nghèo, đừng tự cho mình là đúng nữa. Khi cậu không có khả năng thay đổi mọi thứ, tuân theo quy tắc mới là cách bảo vệ bản thân và người khác.”
Lôi Trung rõ ràng đã định tha cho người kia. Nhảy từ tầng hai xuống không chết được, cùng lắm chỉ gãy xương.
Đổi một vết thương để giữ lấy mạng sống và tư cách ở lại Hách Đức, người kia rõ ràng thông minh hơn Hạ Mạt.
Nhưng Hạ Mạt là nhân vật thụ chính. Cậu ta đương nhiên không giống những người khác, nếu không làm sao có thể hấp dẫn được các nhân vật công?
Tô Miểu khẽ cười, vẻ mặt thờ ơ, khoanh tay rời đi cùng bạn cùng phòng.
Hệ thống pháo hôi không nhịn được mà vỗ tay khen ngợi trong lòng.
[Ký chủ đúng là một pháo hôi chuyên nghiệp, biết cách ức hϊếp người khác thật hoàn hảo!]
Hệ thống pháo hôi cảm thấy ánh sáng của chiến thắng đã gần ngay trước mắt.
Chỉ là khi vừa rời khỏi đám đông chưa được bao xa, Tô Miểu đã nghe thấy giọng của Lôi Trung từ phía sau.
Cậu hơi nhíu mày, không hiểu tại sao một kẻ vốn “khinh thường cậu trong ký ức” là Lôi Trung lại đột nhiên gọi cậu.
Nhưng với tư cách là một pháo hôi biết "nịnh trên đạp dưới," dĩ nhiên cậu không thể lờ đi.
Tô Miểu quay lại, giọng nói cố tình mang chút lấy lòng để tạo thiện cảm:
“Anh Lôi.”
Lôi Trung bước đến trước mặt Tô Miểu, giả vờ vô tình nhìn cậu mấy lần. Trong lòng y đầy kinh ngạc, chỉ mấy ngày không gặp, sao Tô Miểu lại trở nên xinh đẹp như thế này?
Trước đây, Tô Miểu luôn chạy theo sau lưng bọn họ, vì biết rõ bản chất của cậu nên chẳng ai thèm liếc mắt nhìn. Nhưng hôm nay, sao lại đẹp đến mức này?
Nhận thấy Tô Miểu có chút nghi hoặc, Lôi Trung hắng giọng, cố làm ra vẻ:
"Khụ, hôm nay cậu cũng coi như thông minh đấy. Sau này có chuyện như thế này, tôi sẽ gọi cậu đến."
Tô Miểu nằm mơ cũng muốn được tiếp xúc với những người thuộc tầng lớp như bọn họ.
Đáng tiếc là trước giờ Lôi Trung và đám người kia luôn khinh thường cậu, hôm nay chỉ vì cậu nói vài câu giúp đỡ mà dường như đã được ngầm chấp nhận vào nhóm.
Mặc dù Lôi Trung khả năng lớn chỉ đang "vẽ bánh" để lừa, nhưng với người chỉ có nhan sắc mà không có đầu óc như Tô Miểu điều này vẫn rất hiệu quả.
Cậu vui mừng đồng ý ngay lập tức, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lôi Trung đầy phấn khích.
Nếu có thể chơi cùng nhóm của bọn họ, chẳng phải có nghĩa là cậu đã được chấp nhận vào nhóm sao?
Dù chỉ là làm đàn em nhỏ, điều đó cũng sẽ mang lại lợi ích lớn cho công ty gia đình cậu.
Đôi mắt đẹp đẽ của Tô Miểu tràn đầy toan tính. Dáng vẻ này vốn sẽ khiến cậu kém hấp dẫn hơn nhiều, giống như trước đây.
Những kẻ xung quanh Lôi Trung đều là loại muốn trục lợi từ bọn họ, nên cho dù Tô Miểu có đẹp thế nào, y cũng cảm thấy nhạt nhẽo.
"Anh Lôi, vậy… có thể gặp cậu Thịnh không?"
Chưa kịp bám chặt vào Lôi Trung đã nghĩ đến Thịnh Diễm.
Quả không hổ danh là Tô Miểu, một mỹ nhân ngốc nghếch, lòng tham thì cao vời vợi nhưng vận mệnh lại mỏng manh như tờ giấy.
Lôi Trung cảm thấy chán ngán, buông một câu qua loa để đuổi Tô Miểu đi:
"Được rồi, cậu đi đi."
Lôi Trung nghĩ đến tính cách "não rỗng" của Tô Miểu, lại nhớ đến gương mặt xinh đẹp của cậu, bèn quyết định cứ chơi đùa một chút. Một kẻ vừa đẹp vừa ngốc như thế, không tận dụng thì phí quá. Sau khi chơi chán, cho cậu ta chút lợi lộc, đảm bảo cậu sẽ biết ơn y đến chết.