Kinh Tước

Chương 6: Vẻ đẹp độc nhất vô nhị

Canh Tý, phồn hoa lắng lại, đèn đuốc lụi tàn, bốn bề tĩnh lặng như không một bóng người.

Một tiếng hét kinh hãi xé toạc màn đêm yên tĩnh ——

"Nguyên tiên sinh! Nguyên tiên sinh!"

Thị vệ ôm một cô nương trong bộ giá y, vội vàng bước lên sàn thuyền, gương mặt tân nương đẹp như hoa phù dung đẫm máu, cảnh tượng khiến người ta sững sờ.

Hắn thở hổn hển kêu lớn: "Mau gọi Nguyên tiên sinh!"

Tỳ nữ chứng kiến cảnh đó thì kinh hoàng, vội chạy lên tầng hai của con thuyền hoa.

Bước chân vội vàng giẫm lên ván gỗ phát ra tiếng cộc cộc, trong đêm nghe càng thêm rõ ràng.

Chỉ trong chốc lát, Nguyên Ngọc Thanh vội vàng đẩy cửa phòng bước ra.

Hắn nhìn thoáng qua phía trước, vẻ mặt phóng túng thường ngày lập tức biến mất: "Chuyện gì vậy?"

Người nằm trên giường với lớp trang điểm tân nương loang lổ, sắc mặt trắng bệch, từ trán đến cằm có một vết máu chảy dài, cảnh tượng khiến người nhìn không khỏi nghẹt thở.

Nguyên Ngọc Thanh bước nhanh tới kiểm tra vết thương, nghe thị vệ báo: "Thuộc hạ bất tài, vừa đến nơi thì Ngu cô nương đã ngã bị thương. Nô bộc nhà Ngu gia sắp đến, thuộc hạ không dám chậm trễ, đành mang người rời đi."

Nghe vậy, Nguyên Ngọc Thanh không nói gì, chỉ hơi giãn mặt, thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, máu chảy nhìn thì đáng sợ, nhưng vết thương không sâu.

Hắn sai người mang đến một chậu nước sạch, cầm máu, bôi thuốc, rồi quấn hai vòng băng vải mỏng. Sau khi chăm chú bắt mạch, thấy mọi thứ đều không đáng lo, cuối cùng hắn mới hoàn toàn yên tâm.

Sau khi bận rộn suốt một canh giờ, khi đẩy cửa bước ra lần nữa, đã là giờ Sửu.

Ánh nến lay động, ánh sáng vàng ấm áp hắt lên gương mặt nghiêng của người đàn ông, làm nổi bật những đường nét tuấn tú.

Hắn khép lại tập tấu chương quân vụ, vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh như thường ngày, hỏi: "Thế nào rồi?"

"May mắn là không có gì đáng ngại, chỉ có lẽ do hoảng sợ quá mức, mạch đập hơi yếu, vẫn chưa tỉnh lại."

Nghe vậy, Thẩm Khước khẽ gật đầu.

Nếu đã không nguy hiểm đến tính mạng, những chuyện khác cũng chẳng quan trọng.

Nguyên Ngọc Thanh hỏi: "Ngài định an bài nàng thế nào?"

"Nếu nàng muốn về Linh Châu, sai người hộ tống nàng ấy về. Nếu nàng không muốn, cho nàng đủ bạc là được."

Nguyên Ngọc Thanh gật đầu, điều này thực sự đã coi như tận tâm tận lực.

Việc chính đã hoàn tất, hắn đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hẳn, vai cổ như thả lỏng, khóe mắt cong lên một chút, giọng điệu chậm rãi: "Xem như ta đã hiểu vì sao phụ tử Ngu gia lại nâng niu Nhị cô nương như châu ngọc trong lòng bàn tay. Dung mạo của nàng, chậc, đúng là độc nhất vô nhị."

Có thể khiến người như Nguyên Ngọc Thanh, một kẻ phong lưu, phải thốt lên bốn chữ "độc nhất vô nhị", thì quả thật là độc nhất vô nhị.

Đáng tiếc Thẩm Khước không phải kẻ ưa chuộng vẻ bề ngoài, y chỉ nói: "Ngày mai để Ngụy Hữu đến thêm một chuyến."

"..."

Khóe miệng Nguyên Ngọc Thanh hơi giật một chút. Ngụy Hữu à? Lại là công vụ. Người này đúng thật chẳng có chút thú vị nào.

Hắn xoa xoa xương chân mày, thầm nghĩ, thật sự mệt chết đi được. Tính toán lại, đến Nguyên Châu chưa được mười ngày, thì đã có chín ngày rưỡi Thẩm Khước toàn tâm toàn ý dốc sức cho quân vụ.

Ngay cả Ngụy đại nhân cũng bị ép đến gầy đi, thật sự là không cho người ta chút cơ hội nghỉ ngơi.

Nguyên Ngọc Thanh đáp lời, rồi đột nhiên nói: "Vương gia, Nguyên Châu quả nhiên là nơi danh bất hư truyền, so với phồn hoa của thượng kinh, cũng chỉ kém một chút xíu."

"Khí hậu cũng dễ chịu, bảo sao biểu cô nương ngày ngày nhắc muốn tới đây."

"Đặc biệt là ban đêm, cảnh sắc có một hương vị rất riêng. Vương gia thấy thế nào?"

Đây rõ ràng là kiểu không có gì để nói mà cố tìm chuyện.

Thấy hắn còn muốn tiếp tục, Thẩm Khước đặt tấu chương xuống, y ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Từ khi nào cậu lại học cách nói chuyện vòng vo thế này, nói ba câu không xong thì ra ngoài."

Thật là vô tình.