Kinh Tước

Chương 7: Bất tỉnh ba ngày

Nguyên Ngọc Thanh chạm nhẹ vào chóp mũi mà nói: "Bảy ngày sau chính là lễ hội Bách Hoa của Nguyên Châu, nghe nói vô cùng náo nhiệt. Ta có tìm hiểu qua, ai ai cũng bảo rằng cảnh sắc của Quảng Lăng lâu đẹp nhất thiên hạ, nhưng hôm ấy càng phồn hoa chưa từng có."

Quảng Lăng lâu, một nơi đàn ca nhảy múa.

Thẩm Khước liếc nhìn hắn một cái, khóe môi y lạnh nhạt nhếch lên: "Nguyên Ngôn Chi, bản vương phụng chỉ thị sát quân vụ, không phải đến du sơn ngoạn thủy."

Nghe hai chữ "bản vương", Nguyên Ngọc Thanh thở dài trong lòng, hắn đã biết mà.

Hắn kéo dài giọng: "Vâng, vương gia nói đúng."

Thẩm Khước lại hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"

"Dạ, không còn."

Nguyên Ngọc Thanh nuốt hết những lời còn lại xuống bụng, thở dài rồi xoay người rời đi.

Nam Kỳ Vương năm nay đã hai mươi ba tuổi, lão thái quân Thẩm gia lo lắng đứa cháu trai duy nhất của mình vì tính tình lạnh lùng mà lỡ mất thời cơ lập gia đình, vì vậy trăm ngàn lần dặn dò hắn tìm cơ hội giúp vương gia cảm nhận được hương vị nhân gian. Nhưng việc này...

Quả thực quá khó khăn.

Nguyên Ngọc Thanh quen biết y sáu năm, nam nhân này lúc nào cũng chỉnh tề, khép kín không một kẽ hở, chưa đến tuổi đội mũ trưởng thành đã có thể chỉnh đốn Nghiêu Nam hoang tàn suy bại thành một nơi gọn gàng ngăn nắp, đối với bản thân hay người khác đều nghiêm khắc đến mức vô tình.

Nhưng ngoài những điều đó, dường như Thẩm Khước không có sở thích nào khác.

Những thứ mà nam nhân đều ưa chuộng, cao, gầy, mềm mại, thơm tho, y đều không hề quan tâm.

Tựa như vừa sinh ra y đã bỏ lại thất tình lục dục trong bụng mẫu thân.

***

Lần này Ngu Cẩm hôn mê trọn ba ngày, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Trầm Khê cẩn thận đổ thuốc vào miệng mỹ nhân, khẽ giọng nói: "Đã ba ngày rồi, sao nàng ta vẫn chưa tỉnh lại?"

Lạc Nhạn đưa tay thử nhiệt độ trên trán Ngu Cẩm, lắc đầu đáp: "Nàng ta bị thương ở đầu, có lẽ do tụ huyết chưa tan hết?"

Hai nha hoàn thấp giọng lo lắng bàn bạc.

Lúc này, Ngu Cẩm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai vang lên tiếng ù ù không dứt.

Nàng nghe thấy Vương ma ma lớn tiếng gọi nàng dừng lại, bọn nha hoàn sai vặt cũng gào khản giọng "Nhị cô nương", còn nàng thì nắm chặt vạt áo cưới mà chạy trối chết, luồn lách qua những con hẻm chằng chịt phức tạp, mệt mỏi đến kiệt sức.

Đêm tối mờ mịt, ánh trăng mỏng manh cũng không đủ để soi rõ đường đi.

Ngay sau đó, nàng sảy chân hụt bước, chưa kịp phản ứng thì đầu đã va mạnh vào bậc đá.

Khoảnh khắc ngất đi, giọng của Vương ma ma vọng lại từ phía bên kia con hẻm, nàng thầm nghĩ: Xong rồi...

Hai mắt tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức.

Một cơn đau nhói ập đến trán, Ngu Cẩm đau đến mức co giật ngón tay, vùng vẫy mở mắt, ánh sáng lờ mờ lập tức chiếu vào tầm nhìn.

Trước mắt là một ngọn nến đỏ lay động, nàng hơi nghiêng đầu, liền thấy trên chiếc kỷ thấp trước giường bày một lư hương tinh xảo, hương tùng lan tỏa át đi mùi thuốc trong phòng.

Ngu Cẩm ngẩn ra một chút, chóng mặt chống người ngồi dậy.

Chiếc giường phát ra tiếng "cọt kẹt", thu hút sự chú ý của hai nha hoàn.