Nguyên Ngọc Thanh thoáng sững lại, chỉ trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, rơi vào trầm tư.
Lần này, người Đột Quyết đến với thế công mãnh liệt, biên thành phải đối mặt với một trận chiến không hề chuẩn bị, gần như rơi vào thế "chim trong l*иg". Ba vạn đại quân bị vây hãm trong thành, dễ tấn công mà khó phòng thủ.
Ngu Quảng Giang cùng phụ thân mỗi người dẫn theo một nghìn đội quân thử phá vây theo hướng Đông và Tây, nhưng họ cứ như bốc hơi ở khu vực tiếp giáp biên thành.
Khi triều đình phái người tiếp viện đến, cảnh tượng chỉ còn là thây chất đầy đồng, lác đác chỉ còn vài người sống sót.
Theo tình hình khi đó, đội quân biên thành gần như không còn đường thoát, khả năng sống sót hoàn toàn bằng không. Đã vậy, vài tháng trôi qua, Ngu Quảng Giang vẫn chưa trở về, khiến người ta càng thêm khẳng định kết cục ấy.
Về thi thể của phụ tử Ngu gia cùng hai nghìn tinh binh, có lời đồn nói rằng quân Đột Quyết mang về như chiến lợi phẩm, thậm chí có tin rằng biên thành bị ma quỷ ám.
Mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, mặc dù Ngu gia chưa tổ chức tang lễ, cái chết của phụ tử Ngu gia trong mắt mọi người đã chắc như đinh đóng cột.
Chuyện này dẫn đến trong triều đình có không ít người thèm thuồng dòm ngó chức tiết độ sứ Linh Châu, bởi nếu đổi người đảm nhận vị trí ấy, Ngu gia không còn binh quyền, tất yếu sẽ bị người khác nhân cơ hội đẩy xuống hố sâu.
Hành động cầu hôn Ngu cô nương của Thừa phủ An Bá trong thời điểm này chính là một ví dụ rõ ràng.
Nhưng nếu Ngu Quảng Giang chưa chết thì sao?
Một tháng trước, quân Đột Quyết bị tập kích ở sông Mạc Thạch, tổn thất chỉ khoảng trăm người, chuyện này tuy nhỏ nhặt nhưng lại đáng ngờ.
Chẳng phải quá trùng hợp sao...
Nguyên Ngọc Thanh liếc nhìn Thẩm Khước, ánh mắt lại hướng về kiệu hoa đỏ thẫm kia.
Nghiêu Nam thiếu quân lương, thiếu chiến mã, mà hai thứ này Linh Châu lại có dư. Thẩm Khước sớm đã có ý định trao đổi với Linh Châu.
Nếu Ngu Quảng Giang còn sống, ông ta vẫn là tiết độ sứ Linh Châu.
Ngu Quảng Giang lại là người trọng nghĩa, trong tình thế này, nếu có thể ra tay bảo vệ viên ngọc quý trên tay ông, chẳng khác nào tặng than trong ngày tuyết lạnh. Khi ấy, mọi chuyện đều có thể thương lượng.
Dẫu cho hành động lấy ân nghĩa để đòi đáp trả không phải chuyện đẹp đẽ, nhưng nếu giải quyết được vấn đề lương thực, chiến mã cho Nghiêu Nam sau này, thì thể diện cũng chẳng là gì.
Thậm chí, nếu Ngu Quảng Giang thực sự chết rồi, thì cũng chẳng mất mát gì, chỉ coi như trả ơn cho việc Linh Châu từng tiếp viện Nghiêu Nam hai năm trước.
Người khôn ngoan sẽ không bao giờ tự chặn đường lui của mình.
Là môn khách và mưu sĩ của Nam Kỳ Vương phủ, nhiều khi Nguyên Ngọc Thanh và Thẩm Khước có một sự ăn ý không cần nói ra.
Chẳng hạn như lúc này.
Hắn gõ nhẹ chiếc quạt gấp, cười nhạt: "Vương gia thắng rồi, lời ta đã nói, xin tự phạt một chén."
Nguyên Ngọc Thanh liếc nhìn Ngụy Thứ Sử đang sốt sắng, vẫy tay gọi thị vệ, nghiêng người thì thầm vài câu.
Thị vệ cúi đầu nhận lệnh, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
***