Chỉ số thông minh của Thẩm Úc không đủ để làm việc với người lớn, nhưng cậu lại có thể chơi với trẻ con.
Hôm đó đúng lúc Thẩm Úc đang làm việc bán thời gian ở viện phúc lợi, cậu nhớ đó là một buổi chiều, cậu đang chơi trốn tìm với mấy đứa trẻ, cậu trốn sau một cái cây lớn rất lâu mà vẫn không thấy có đứa trẻ nào đến tìm, viện phúc lợi vốn yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt, những đứa trẻ chơi trò chơi với cậu đều tụ tập lại không biết đang xem gì.
Cậu chỉ thấy bọn trẻ xếp hàng ngay ngắn, từng đứa cầm một cái bánh nhỏ, đợi những đứa trẻ chen ở hàng đầu đi hết, cậu mới thấy rõ tình hình.
Thì ra có người đến viện phúc lợi làm từ thiện, phát bánh và quần áo cho trẻ em.
Thẩm Úc nhìn thấy người đàn ông đứng ở phía trước, đó là lần đầu tiên cậu gặp Cố Anh Nghệ.
Ba năm trước Cố Anh Nghệ mới 20 tuổi, đuôi mày còn vài phần non nớt ngây thơ, nhưng đã bộc lộ sự già dặn và chín chắn không thuộc về người đồng trang lứa. Lần đầu tiên nhìn thấy Cố Anh Nghệ, Thẩm Úc đã ngẩn người, cậu chưa từng thấy ai đẹp hơn Cố Anh Nghệ.
Cậu cứ thế đội mũ gấu và mặc đồ gấu ngốc nghếch nhìn chằm chằm Cố Anh Nghệ, Cố Anh Nghệ và trợ lý bên cạnh phát bánh cho trẻ em xong còn thừa một cái. Có lẽ ánh mắt của Thẩm Úc quá nóng bỏng, Cố Anh Nghệ vừa ngẩng đầu đã chạm mắt với cậu.
Qua lớp mũ gấu, mặt Thẩm Úc lập tức đỏ bừng, Cố Anh Nghệ như nhìn thấu qua mũ gấu nhìn thấy cậu, khiến cậu lúng túng không biết làm sao. Cậu có vóc dáng nhỏ nhắn, chiều cao cũng không cao lắm, Cố Anh Nghệ tưởng cậu là một đứa trẻ hơi lớn trong viện phúc lợi. Thấy Thẩm Úc chăm chú nhìn mình, hắn nghĩ cậu đang buồn vì không được phát bánh.
Cậu nghe thấy Cố Anh Nghệ nói với người bên cạnh: "Không phải còn một đứa trẻ sao, đưa cho nó đi."
Khi Thẩm Úc hoàn hồn, trong tay đã có thêm một chiếc bánh nhỏ xinh, Cố Anh Nghệ và trợ lý đi lướt qua bên cạnh cậu.
Thẩm Úc cẩn thận ôm chiếc bánh nhỏ, quay người nhìn dáng lưng thẳng tắp của Cố Anh Nghệ rồi ngẩn người, vị trí trái tim có cảm giác rất kỳ lạ, chỉ là Thẩm Úc không biết đó là gì.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Úc được ăn bánh, cũng là lần đầu tiên Thẩm Úc biết rằng hóa ra còn có thứ ngọt hơn cả đường.
Vì thường xuyên có thể nhìn thấy hắn trên tivi, sau này Thẩm Úc mới biết Cố Anh Nghệ là con trai cả của nhà họ Cố.
Từ đó về sau, Thẩm Úc như bị mê hoặc, tên Cố Anh Nghệ luôn được cất giữ ở vị trí quan trọng nhất trong đáy lòng cậu. Đối với cậu, Cố Anh Nghệ giống như vầng trăng trên trời, ngoài việc có thể nhìn thấy trên tivi, dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể chạm tới. Cho đến khi được cha đón về, kết hôn với Cố Anh Nghệ, Thẩm Úc vẫn luôn không dám tin đây là sự thật.
Giấc mơ này đứt quãng rồi kết thúc, Thẩm Úc tỉnh dậy với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Cậu không biết tại sao mình lại khóc, cũng không thể diễn đạt được cảm xúc trong lòng, chỉ biết mình đang cảm thấy rất buồn, rất buồn.
Hít hấp cái mũi, cậu ngơ ngác chớp đôi mắt rơm rơm nước mắt, chúng lã chã rơi xuống như mưa.
Cậu đột nhiên có hơi không muốn thích Cố Anh Nghệ nữa.
Bởi vì Cố Anh Nghệ đối xử với cậu quá tệ, hắn luôn bắt nạt cậu.
Cơ thể vẫn rất đau, cảm giác buồn nôn đã hết, cậu thấy hơi đói, trên tủ đầu giường có cháo dì Trần nấu cho cậu. Giờ đã rất muộn, cậu không muốn làm phiền dì Trần nên lập tức bưng bát cháo nguội lên ăn vài thìa.