Thế Thân Nhỏ Của Ngài Cố

Chương 8.2: Xóa dấu ấn đi (Tiếp)

Dấu ấn này vốn chỉ là một tai nạn, đối với hắn Thẩm Úc chẳng là gì cả, hắn không thể để dấu ấn vĩnh viễn ràng buộc hắn với Thẩm Úc.

Bác sĩ đã hẹn trước đang đợi ở cửa phòng phẫu thuật. Họ đi vào từ cửa sau, ca phẫu thuật này cũng được tiến hành bí mật, dù sao nếu việc phó tổng giám đốc Cố thị dẫn vợ mình đến làm phẫu thuật xóa dấu ấn bị lộ ra ngoài, thì không biết sẽ gây nên sóng gió gì.

Thẩm Úc bị Cố Anh Nghệ lôi kéo vào phòng phẫu thuật, rồi hắn trực tiếp rời đi, chỉ để lại trợ lý ở bệnh viện.

Trong phòng phẫu thuật đặt đầy các loại dụng cụ, các bác sĩ mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang trong mắt Thẩm Úc biến thành những con quỷ cầm dao mổ. Cậu bị hai y tá đè lên bàn phẫu thuật trói tay chân lại, vị bác sĩ đứng đầu cầm ống tiêm và các dụng cụ kim loại đi về phía cậu, tiếp đó gáy đau nhói, theo chất lỏng lạnh lẽo được đẩy vào tuyến thể, mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ ảo, cậu cũng dần mất đi ý thức.

Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Úc dần hồi phục chút ý thức, cậu cố gắng mở mắt, mơ hồ nghe thấy cuộc đối thoại giữa bác sĩ và trợ lý.

"Xóa dấu ấn gây tổn thương rất lớn đến tuyến thể, sau này có thể sẽ có triệu chứng buồn nôn và chán ăn tạm thời. Khoang sinh sản của cậu Thẩm phát triển không tốt, ở trạng thái teo nhỏ, nên khả năng thụ thai thấp hơn nhiều so với omega bình thường... còn gây ra... rối loạn..."

Đã xóa, dấu ấn rồi sao...

Những lời sau, Thẩm Úc không nghe rõ nữa, mí mắt cậu trở nên rất nặng, nặng đến mức khiến cậu thϊếp đi lần nữa.

Khi cậu tỉnh lại, thấy mình đã nằm trên giường trong phòng ngủ.

Sau khi thuốc mê hết tác dụng, ý thức tỉnh táo, cơn đau từ tuyến thể và bụng dưới lan tỏa khắp cơ thể, cậu ôm bụng, đau đến mức co rúm người trên giường, toàn thân đầm đìa mồ hôi lạnh. Tuyến thể được băng bó, giống như có người dùng dao cùn cạo mạnh một lớp bên ngoài vậy.

Cơn đau còn chưa qua đi, cảm giác buồn nôn đột ngột từ dạ dày khiến cậu gục bên giường không ngừng nôn khan. Dì Trần nghe thấy động tĩnh thì đẩy cửa vào, vội vàng đỡ cậu dậy, xót xa xoa lưng cho cậu: "Cậu mau uống chút nước cho dễ chịu."

Thẩm Úc uống vài ngụm nước xong thấy đỡ hơn một chút, khuôn mặt gầy gò xanh xao, đôi môi không một chút máu, nước mắt không kìm được tuôn ra từ tuyến lệ. Cậu nắm lấy tay Dì Trần: "Dì ơi, đau quá."

Dì Trần cay mũi, bà ấy thực sự thấy xót thương cho đứa trẻ này, không biết đã gây nghiệp chướng gì mà Thẩm Úc lại bị Cố Anh Nghệ chán ghét đến vậy. Bà ấy cũng là omega, biết xóa dấu ấn đau đớn thế nào, tuyến thể còn phải bị rạch ra để phẫu thuật, có thể tưởng tượng được Thẩm Úc đã chịu đựng nỗi đau rất lớn.

Bà ấy vỗ nhẹ lưng Thẩm Úc an ủi, dịu dàng dỗ dành: "Dì biết rồi, cậu có đói không, để dì làm chút đồ ăn cho."

Thẩm Úc không ăn nổi gì cả, cảm giác buồn nôn dâng lên từng đợt, cậu bám vào áo dì Trần đầy phụ thuộc, mồ hôi đầm đìa rồi lại thϊếp đi.

Thẩm Úc mơ một giấc mơ, trong mơ cậu trở về mùa thu năm đó. Lúc ấy Thẩm Úc nghỉ học sớm, chỉ học xong cấp hai thì không tiếp tục đi học nữa. Không phải cậu không muốn học, mà là thầy cô và bạn học đều không chấp nhận cậu, thầy nói cậu kéo tụt thành tích của lớp, bạn học coi cậu như kẻ ngốc để bắt nạt mỗi khi rảnh rỗi, Trương Phú cũng luôn không cho cậu tiền học phí.

Sau khi nghỉ học, cậu dựa vào làm việc lặt vặt để kiếm tiền nuôi sống bản thân. Cậu không giống người bình thường, hầu hết các cửa hàng đều không muốn nhận cậu, cậu chỉ có thể đến nhà hàng giúp người ta rửa bát, nhưng cậu phản ứng chậm lại vụng về, không kiếm được tiền mà còn phải đền tiền đĩa cho người ta.

Cuối cùng cậu làm việc bán thời gian tại một viện phúc lợi, viện trưởng biết hoàn cảnh của cậu nên cũng không khắt khe, chỉ bảo cậu mặc bộ đồ gấu, mỗi tuần chơi với trẻ con một ngày là được.