Tuy địa chỉ ở gần nhưng Thẩm Úc không giỏi đọc bản đồ lắm, cũng may cậu đã đến khu vực này vài lần, nếu xa hơn nữa thì chưa chắc cậu đã tìm được.
Địa chỉ là một quán cà phê, người đặt thú nhồi bông là một Alpha trông rất vui vẻ, tràn đầy năng lượng, tuổi còn rất trẻ, ăn mặc thời trang và thắt tạp dề quanh eo, trên tạp dề dính đầy màu sắc khác nhau, sau lưng có đeo giá vẽ.
Sau khi xác nhận đi xác nhận lại những thông tin cơ bản mà "Chó Corgi Bướng Bỉnh" gửi, Thẩm Úc mới dám chắc người này chính là người đã đặt thú nhồi bông.
Cậu vất vả ôm hộp đi vào quán cà phê, đến bên cạnh người kia, khẽ hỏi: "Anh có phải là Chó Corgi Bướng Bỉnh không?"
Thẩm Úc hỏi rất nghiêm túc, nhưng làm gì có chuyện gọi tên trên mạng trước đám đông thế này, thật là quá ngại. Hai cô gái bên cạnh nghe thấy liền che miệng cười trộm. Chương Vinh đỏ mặt hết cả lên, ngượng ngùng ho vài tiếng, liếc nhìn Thẩm Úc trắng trẻo xinh xắn một cái: "Anh đã gửi tên thật cho em rồi mà, sao em vẫn gọi tên trên mạng vậy." Chương Vinh đỡ lấy hộp trong lòng Thẩm Úc.
Thẩm Úc chậm mất nửa nhịp mới nhớ ra, cậu vỗ đầu: "Em quên mất."
Lúc này Chương Vinh mới phát hiện tuy thoạt nhìn Thẩm Úc không có gì bất thường, nhưng chẳng mấy chốc anh ấy đã có thể nhận ra cậu có điểm khác với người bình thường.
Ví dụ như, ánh mắt quá trong sáng và thuần khiết.
Thẩm Úc chỉ vào hộp, nói năng ngập ngừng: "Thú nhồi bông... làm xong rồi, anh đếm đi... rồi số tiền... còn lại."
Chương Vinh nhìn chằm chằm Thẩm Úc vài giây, không đếm búp bê mà trực tiếp lấy điện thoại chuyển nốt số tiền còn lại cho cậu: "Không cần đếm đâu, anh đã chuyển phần còn lại rồi."
Thẩm Úc nhận được tiền, ngơ ngác chớp mắt, nghĩ ngợi một lúc rồi đẩy hộp đến trước mặt Chương Vinh, cố chấp nhất định bắt anh ấy đếm: "Phải đếm ạ."
Sau khi đã nói mấy lần không cần đếm mà Thẩm Úc vẫn cứng đầu như vậy, cuối cùng Chương Vinh cũng nhận ra cậu không giống người bình thường. Anh ấy đành phải đếm từng cái trước mặt Thẩm Úc rồi nói: "Đúng rồi, được chưa?"
Thẩm Úc khựng lại một chút, sau đó nở một nụ cười trong sáng thuần khiết với anh ấy: "Vâng!"
Chương Vinh sững người, khi anh ấy hoàn hồn thì Thẩm Úc đã vui vẻ nhảy nhót bước đi.
Chiều hôm đó, Thẩm Úc về nhà gọi điện cho Trương Phú nhưng không liên lạc được, tin nhắn cũng không thấy hồi âm. Cậu thấy rất lạ, không phải gã nói rất cần tiền để chữa bệnh sao, sao lại không liên lạc được.
Cậu cũng không nghĩ nhiều, chuyển hết số tiền còn lại qua.
Một lúc sau, Thẩm Úc thấy Cố Anh Nghệ ở phòng khách. Hắn không có biểu cảm gì, thấy cậu là lập tức lạnh lùng ra lệnh: "Thay quần áo đi, theo tao đến bệnh viện, tao đã hẹn phẫu thuật xóa dấu ấn vào chiều nay rồi."
Thẩm Úc ngẩn người một lát, rồi vội vàng lấy tay che gáy, mở to mắt: "Tại sao... phải xóa dấu ấn!"
Cậu từng xem trên tivi, xóa dấu ấn chính là xóa bỏ pheromone mà Cố Anh Nghệ để lại trong cơ thể cậu, quá trình đó rất đau đớn. Xóa dấu ấn xong, cậu sẽ không còn là omega của Cố Anh Nghệ nữa.
"Úc Úc... không muốn xóa!" Thẩm Úc sợ hãi lắc đầu nói.
Cố Anh Nghệ hết kiên nhẫn, hắn kéo tay Thẩm Úc đi ra ngoài: "Mày không có quyền lựa chọn."
Thẩm Úc bị Cố Anh Nghệ kéo lên xe, cậu định mở cửa xe nhưng cửa đã bị khóa.
Suốt chặng đường dù Thẩm Úc có làm gì Cố Anh Nghệ cũng không để ý, xe chạy đến bệnh viện, hắn cưỡng chế kéo cậu xuống xe.