Ánh trăng như nước, Thẩm Úc trở về tầng hai, tiếng đàn du dương truyền vào tai, âm điệu nhẹ nhàng sâu lắng, lại có một nỗi buồn mà Thẩm Úc không hiểu được. Cậu vô thức đi theo nguồn âm thanh, dần dần đến trước phòng làm việc của Cố Anh Nghệ.
"Coong--!!"
Tiếng đàn đột nhiên chói tai, Cố Anh Nghệ đang chơi đàn say sưa bỗng đặt cả hai tay lên phím đàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Úc. Thẩm Úc bị ánh mắt của hắn dọa sợ tới mức co rúm người lại, trong ánh mắt ấy có quá nhiều thứ Thẩm Úc không hiểu được, cậu chỉ thấy sợ hãi.
"Chồng... chồng ơi..." Thẩm Úc lắp bắp gọi Cố Anh Nghệ.
Cố Anh Nghệ đứng quay lưng về phía ánh trăng, Thẩm Úc không nhìn rõ biểu cảm của hắn. Trong phòng làm việc chỉ bật một ngọn đèn bàn mờ tối, Cố Anh Nghệ từng bước tiến về phía cậu, Thẩm Úc sợ hãi lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo.
Thẩm Úc chưa từng thấy Cố Anh Nghệ đáng sợ như vậy, ánh mắt của hắn như muốn nuốt chửng cậu vậy.
"Chồng ơi... khụ!" Cổ bị một bàn tay lớn bóp chặt, bàn tay đó vẫn không ngừng siết chặt thêm, không khí trong l*иg ngực dần dần giảm đi, Thẩm Úc há miệng thật to cố gắng hít thở, mặt tím lại như màu tương.
Cố Anh Nghệ vô cảm nhìn Thẩm Úc đang đau đớn liên tục vỗ vào cánh tay mình, dường như chỉ cần hắn dùng thêm một chút sức nữa thôi là có thể vặn gãy cái cổ mảnh khảnh, mong manh này.
"Sao người chết không phải là mày."
"Mày cướp đi tất cả những thứ vốn thuộc về Thẩm Triều, tại sao, tại sao người chết không phải là mày?"
Nước mắt Thẩm Úc làm ướt cả mặt, cảm giác nghẹt thở khiến cậu đau đớn như chết đi sống lại. Cậu không hiểu Cố Anh Nghệ đang nói gì, tại sao lại nói cậu cướp đi những thứ của anh trai, cậu không có cướp đồ của anh ấy.
"Thẩm Úc, chính mày đã hại chết em ấy."
Thẩm Úc tuyệt vọng khóc: "Úc Úc không có hại anh trai, không có cướp đồ..."
Cố Anh Nghệ cười lạnh một tiếng: "Không có? Mày thật sự tưởng tao cưới mày à? Nếu không phải cha mày dốc hết tâm cơ, làm sao mày có thể lấy được tao."
Cuối cùng Cố Anh Nghệ cũng buông Thẩm Úc đang gần ngạt thở ra. Không khí lại tràn vào l*иg ngực, Thẩm Úc ôm cổ ho dữ dội, cả người run rẩy.
"Mày chỉ là một công cụ mà cha mày dùng để thay thế Thẩm Triều, để bảo vệ cuộc hôn nhân liên minh với nhà họ Cố mà thôi." Cố Anh Nghệ nắm cằm Thẩm Úc, nói ra những lời cay độc rồi lạnh lùng bỏ đi.
Sao người chết không phải là mày.
Mày tưởng tao cưới mày à?
Mày chỉ là một công cụ mà cha mày dùng để thay thế Thẩm Triều, để bảo vệ cuộc hôn nhân liên minh với nhà họ Cố mà thôi.
Những lời của Cố Anh Nghệ cứ lặp đi lặp lại trong đầu Thẩm Úc. Cậu ôm đầu khóc đến nghẹn ngào không thành tiếng, tim như bị người ta dùng dao rạch một đường rất sâu, máu tươi chảy ròng ròng.
Thẩm Úc khóc đến mức thở không ra hơi, nước mắt thi nhau trào ra từ tuyến lệ. Cậu nắm chặt vị trí trái tim, ngoan cố và cố chấp nghẹn ngào: "Úc Úc không có hại anh trai, không có cướp đồ của anh trai, là Úc Úc kết hôn với chồng, Úc Úc không phải công cụ, không phải công cụ..."
......
Kể từ đêm đó, Cố Anh Nghệ đã không về biệt thự suốt mấy ngày liền, mà Thẩm Úc cũng trở nên im lặng ít nói, không còn hỏi dì Trần khi nào Cố Anh Nghệ về nữa. Cậu luôn luôn buồn bã, nhưng lại không biết giấu cảm xúc, mọi biểu cảm buồn tủi đều hiện rõ trên mặt, mỗi ngày cậu chỉ biết cúi đầu đan những con thú nhồi bông.
Cuối cùng đơn hàng của "Chó Corgi Bướng Bỉnh" cũng hoàn thành xong, đối phương gửi địa chỉ trên mạng cho cậu, yêu cầu cậu trực tiếp mang thú nhồi bông đến rồi mới trả số tiền còn lại.
Thẩm Úc đã chuyển hết số tiền đặt cọc trước đó cho Trương Phú rồi. Cậu đóng gói tất cả thú nhồi bông, tự mình đi xe đạp điện của dì Trần đến địa điểm.
May mà thú nhồi bông không lớn, tổng cộng một trăm con cũng chỉ bằng size móc khóa, dùng một cái hộp hơi to một chút là đựng được hết.