"Cố, ngài Cố, tôi thật sự không biết gì cả, ngài tha cho tôi đi, tôi thề, sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa." Trương Phú quỳ xuống đất chắp tay, mặt đầy vẻ đau khổ.
Cố Anh Nghệ cúi đầu bật tắt cái bật lửa, hắn từ từ đưa ngọn lửa đang chập chờn tới trước mắt Trương Phú, rồi dần dần hạ xuống. Nhiệt độ nóng bỏng làm da thịt có cảm giác bị bỏng, Trương Phú sợ đến toát mồ hôi lạnh. Khi tài xế xách một thùng xăng tới, Trương Phú lập tức ôm đầu hét lên: "Tôi nói tôi nói! Là do lúc đó tôi đánh bạc nợ tiền, thật sự không trả nổi nên mới bảo bọn họ đi bắt cóc Thẩm Úc để tống tiền nhà họ Thẩm. Nhưng ai ngờ hôm đó Thẩm Triều lại đột nhiên xuất hiện, hai đứa nó lại giống nhau y như đúc, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ bắt cóc nên nhận nhầm người!"
Cả người Cố Anh Nghệ cứng đờ, hắn túm chặt cổ áo Trương Phú: "Mày nói gì, bắt nhầm người?"
Trương Phú sợ đến mức suýt đái ra quần, Cố Anh Nghệ hỏi gì gã trả lời nấy, gã ôm đầu run rẩy nói: "Đúng... đúng vậy, ban đầu tôi định bắt cóc Thẩm Úc. Chúng tôi, chúng tôi vốn nghĩ, dù nó có ngốc thì cũng là con trai nhà họ Thẩm, thế nào cũng tống tiền được một khoản. Tôi thề, chúng tôi tuyệt đối không có ý định bắt cóc Thẩm Triều, cho chúng tôi mười cái gan chúng tôi cũng không dám!"
"Tại sao Thẩm Triều lại đến đó?!" Gân xanh trên cổ Cố Anh Nghệ nổi lên.
"Mỗi năm nhà họ Thẩm đều đúng hẹn cử người đến một lần để đưa tiền sinh hoạt phí cho Thẩm Úc. Đúng ngày hôm đó có người gọi điện nói muốn đến thăm Thẩm Úc, ai ngờ đối phương lại đến sớm. Những chuyện khác tôi thật sự không biết."
Nói cách khác, hôm đó Thẩm Triều đến thăm Thẩm Úc sớm hơn bình thường, người Trương Phú sắp xếp cũng muốn bắt cóc Thẩm Úc sớm hơn một ngày để hôm sau còn uy hϊếp nhà họ Thẩm. Nhưng bánh xe số phận đã quay sai, người vốn định bắt cóc Thẩm Úc lại nhận nhầm người anh sinh đôi đến thăm thành Thẩm Úc, vì thế mới gây ra tai nạn của Thẩm Triều.
Cố Anh Nghệ bối rối buông Trương Phú ra, lảo đảo lùi lại một bước. Trong lúc nhất thời hắn không thể chấp nhận tin tức này, hóa ra tất cả đều là sai, tất cả đều là sai...
Người vốn phải lấy hắn giờ đã âm dương cách biệt, Thẩm Úc thay thế tất cả những gì vốn thuộc về Thẩm Triều.
Sai rồi, sai rồi, không đúng...
A Triều của hắn không nên chết thay cho Thẩm Úc!
Nhất thời, nỗi hận thù to lớn tràn ngập tâm can Cố Anh Nghệ. Hắn hối hận vì không kịp thời phát hiện Thẩm Triều về nước sớm. Nếu hắn biết Thẩm Triều đã về nước, có lẽ bi kịch này đã không xảy ra, có lẽ hắn đã có thể ngăn cản.
Quá muộn rồi, tất cả đều quá muộn rồi.
Cảnh sát đã thông báo khả năng Thẩm Triều còn sống gần như bằng không, hạ nguồn đã được vớt vô số lần, chỉ vớt được thi thể của hai tên bắt cóc và mảnh quần áo rách nát của Thẩm Triều.
Cố Anh Nghệ thất hồn lạc phách đứng dậy, vẫy tay với tài xế, giọng bình thản tàn nhẫn: "Lôi ra ngoài, phế một chân, ném ra xa."
Cố Anh Nghệ đi vào phòng làm việc, chậm rãi mở cây đàn piano đặt bên cạnh. Cây đàn này là thứ Thẩm Triều muốn sở hữu nhất khi còn sống, hắn đã mua được, nhưng Thẩm Triều đã không còn nữa.
Phím đàn mới tinh, Cố Anh Nghệ khao khát biết bao được nhìn thấy Thẩm Triều chơi đàn một lần nữa.
Hắn đau buồn nhắm mắt, nhẹ nhàng vuốt ve phím đàn, nhớ lại bản nhạc Thẩm Triều thích nhất, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống, tiếng đàn vang vọng trong căn phòng tối và yên tĩnh.