Câu nói này khiến Trương Phú tự động hiểu là Thẩm Úc đồng ý đi xin tiền Cố Anh Nghệ. Gã cười giả tạo: "Tao biết nuôi mày bấy lâu không uổng công mà, có tiền nhớ chuyển cho anh đây nhé."
Thẩm Úc mím môi, khẽ gật đầu.
Khi Trương Phú đi còn không quên bỏ năm trăm đồng dưới đất vào túi, rồi tiện tay lấy luôn đĩa trái cây trên bàn.
Cách nghĩ của Thẩm Úc chính là đan thú nhồi bông bằng len rồi bán online. Đây là điều bà quản gia đã dạy cậu. Ban đầu Thẩm Úc đã đan rất nhiều thú nhồi bông tặng cho các em nhỏ ở viện mồ côi, viện trưởng thấy đẹp nên chụp ảnh đăng lên mạng. Ai ngờ có rất nhiều người thích, liên tục để lại bình luận hỏi có bán không. Sau đó viện trưởng dạy Thẩm Úc cách chụp ảnh đăng lên mạng, cậu bán chúng với giá không đắt, thường thì một con thú nhồi bông từ 30-50 đồng. Sau khi tự mình vận hành, có rất nhiều người tìm cậu đặt hàng.
Cậu vừa đăng ảnh lên mạng không lâu đã nhận được một tin nhắn, một người có tên "Chó Corgi Bướng Bỉnh" hỏi cậu có thể đặt một trăm con thỏ nhồi bông không? Nói là dạo gần đây đối phương cần dùng, hy vọng có thể làm nhanh, họ sẵn sàng trả gấp đôi giá tiền để được cậu làm gấp cho.
Mắt Thẩm Úc sáng lên, cậu giơ từng ngón tay tính toán mãi cũng không tính được, không dám tin có người muốn đặt một trăm con. Một con thú nhồi bông 50 đồng, vậy 100 con sẽ là rất nhiều, rất nhiều tiền!
Hơn nữa họ còn sẵn sàng trả gấp đôi, vậy thì càng nhiều hơn nữa.
[Được ạ!] Thẩm Úc lập tức trả lời.
Đối phương hỏi xin thông tin liên lạc của Thẩm Úc, vừa kết bạn xong đã chuyển ngay một khoản tiền đặt cọc năm nghìn đồng.
Thẩm Úc đan thú nhồi bông cả ngày lẫn đêm ở trong phòng ngủ, mười ngày trôi qua rất nhanh, lúc làm gần xong cậu mới phát hiện len ở nhà không đủ dùng. Sau khi nói với dì Trần, bà ấy đã dẫn cậu đi mua.
Làm sao năm trăm đồng kia có thể đủ cho Trương Phú tiêu xài được, đợi gần mười ngày rồi mà thằng nhóc Thẩm Úc vẫn chưa gọi điện cho mình. Gã không chịu nổi nữa, Trương Phú lại chạy đến nhà Cố Anh Nghệ, nhưng trong nhà không có ai, gã bèn ngồi xổm bên ngoài biệt thự, vừa chửi bới vừa đợi người về.
Thẩm Úc vẫn chưa về, nhưng Cố Anh Nghệ và trợ lý lại về trước. Trương Phú ngồi xổm ở cổng chính đợi một lúc lâu, đôi chân tê cóng hết cả rồi, cuối cùng nghe thấy tiếng động, thấy xe về nhưng không phải Thẩm Úc, gã lập tức đứng dậy chặn trước đầu xe. Tài xế vội đạp phanh gấp, Cố Anh Nghệ thấy thế thì nhíu mày không vui.
Trợ lý nói: "Thưa ngài, có người chặn xe."
Cố Anh Nghệ không nói gì, lạnh lùng nhìn ra.
Rất lạ mặt, nhưng lại có hơi quen.
Cửa kính là loại chống nhìn trộm, bên trong có thể thấy rõ bên ngoài nhưng người bên ngoài không thể thấy bên trong. Trương Phú dùng sức đập cửa kính, cố gắng nhìn vào trong nhưng chẳng thấy gì cả. Gã bắt đầu la hét: "Thẩm Úc! Mày đúng là gan to tài trời, mấy ngày rồi, tao bảo mày đi xin tiền, mày xin được chưa? Mày đùa tao đấy à? Đừng tưởng mày lấy Cố Anh Nghệ rồi tao không dám đánh mày nữa, mày thật sự tưởng Trương Phú tao ăn chay à?"
Trương Phú?
Cuối cùng Cố Anh Nghệ cũng nhận ra kẻ đang làm ầm ĩ bên ngoài cửa sổ là ai. Lúc chiếc xe bắt cóc Thẩm Triều bất ngờ lao xuống biển, trong video của hộp đen được vớt lên, hai tên bắt cóc có nhắc đến tên Trương Phú. Chỉ là hộp đen bị hư hỏng quá nặng nên chỉ còn một đoạn ngắn, Cố Anh Nghệ lập tức cho người đi điều tra Trương Phú nhưng vẫn không tìm được người này. Không ngờ giờ gã lại tự dâng mình tới cửa.
"Này! Thẩm Úc! Đ.m tao đang nói chuyện với mày đấy! Mày đ... Cố, ngài Cố?" Cùng với cửa kính hạ xuống, giọng Trương Phú đột ngột im bặt.