Dường như ngay từ lần đầu gặp mặt, Cố Anh Nghệ đã không thích Thẩm Úc bởi vì cậu rất ngốc nghếch, không ai thích kẻ ngốc cả.
Cố Anh Nghệ bực bội đi ra ngoài rửa tay, Thẩm Úc thì ngồi xổm trên đất nhặt từng viên kẹo, vừa nhặt vừa khóc.
"Chồng ơi, anh ghét Úc Úc phải không... bởi vì Úc Úc ngốc, lúc nào cũng làm sai chuyện, nên không ai thích Úc Úc cả."
Mấy ngày sau đó Thẩm Úc không gặp được Cố Anh Nghệ nữa, cậu nghe dì giúp việc nói là dạo này hắn rất bận, phải đi công tác xa.
Khi Cố Anh Nghệ không có nhà, Thẩm Úc có thể thả Sài Sài ra chạy nhảy trong vườn. Lần trước miếng bánh cậu "trồng" đã bị dì giúp việc đào lên, lúc này Thẩm Úc mới biết thì ra bánh không thể nảy mầm và lớn lên được, nó chỉ có thể thối rữa trong đất mà thôi.
Để an ủi Thẩm Úc, dì giúp việc đã cố tình mua rất nhiều hạt giống hoa hướng dương và trồng trong nhà kính, để Thẩm Úc có thể ngắm hoa hướng dương ngay cả trong mùa đông.
Hôm nay trời rất đẹp, mùa đông ở thành phố A hiếm khi ấm áp như thế này, Thẩm Úc ôm Sài Sài ra sân tắm nắng, dì Trần nói có người tự xưng là anh trai của Thẩm Úc muốn gặp cậu ở cổng.
Người đến chính là Trương Phú - con trai của bà quản gia đã nuôi dưỡng cậu mười năm. Sau khi bà quản gia qua đời, Trương Phú đã thay mẹ nuôi nấng cậu.
Trương Phú đối xử với Thẩm Úc không tốt chút nào, thường xuyên bớt xén tiền sinh hoạt phí, đánh đập cậu rất nhiều lần. Trong tiềm thức, Thẩm Úc rất sợ Trương Phú, nhưng vì bà quản gia từng đối xử rất tốt với cậu, nên Thẩm Úc vẫn luôn gọi Trương Phú là anh.
Trương Phú vừa vào cửa đã đảo mắt đánh giá biệt thự một lượt, không khỏi lộ vẻ thèm thuồng. Gã ngồi phịch xuống ghế sofa, gọi Thẩm Úc rót trà cho mình: "Rót cho tao cốc nước, tìm đến đây khó khăn quá chừng, tao sắp khát chết rồi."
Thẩm Úc rụt rè gọi một tiếng: "Anh..."
Thấy Thẩm Úc làm gì cũng chậm nửa nhịp, Trương Phú không trông mong cậu rót nước cho mình nữa, gã tự rót một cốc trà nguội trên bàn uống. Dì Trần mang trái cây ra tiếp đãi, Trương Phú gác chân lên ghế chộp lấy quả táo rồi cắn một miếng: "Chậc, quả nhiên nhà giàu có khác, ngay cả táo cũng ngon hơn bên ngoài."
Vừa ăn táo, Trương Phú vừa nói, gã nhớ đến mục đích chuyến đi này: "Thẩm Úc, mày cho tao ít tiền đi, tao không khỏe nên phải đi khám bệnh. Mày cũng biết cuộc sống của tao khó khăn cỡ nào rồi đấy, giờ mày đã phất lên rồi, không lẽ mày định quên mất anh đây à?"
Miệng thì nói không khỏe nhưng trông Trương Phú chẳng có vẻ gì cần đi khám bệnh cả. Thẩm Úc làm gì có tiền, Cố Anh Nghệ chưa bao giờ cho cậu, tuy nhiên ở đây cậu không lo ăn lo mặc, đúng là không có chỗ nào cần tiêu tiền. Cậu thành thật nói: "Anh à, em không có tiền..."
"Mày không có tiền?! Mày lấy Cố Anh Nghệ mà bảo không có tiền, ai tin? Có phải là mày không muốn cho không? Được lắm Thẩm Úc, giờ mày ghê gớm rồi nên không nhận anh mày nữa đúng không, đừng quên ai đã nuôi mày suốt mười mấy năm qua." Trương Phú ném quả táo đã cắn một nửa xuống bàn trà, lớn giọng quát.
Thẩm Úc co rúm người lại theo bản năng. Trên người cậu thật sự không có nhiều tiền, tuy Trương Phú đối xử với cậu không tốt nhưng quả thật bà quản gia đã nuôi nấng cậu rất lâu. Cậu vào phòng ngủ lấy ra mấy tờ tiền mặt đưa cho Trương Phú: "Em chỉ có nhiêu đây thôi."
Mí mắt Trương Phú giật giật, gã vung tay đánh rơi số tiền trong tay Thẩm Úc: "Năm trăm? Mày xem tao là ăn mày à?"
"Anh à, em thực sự không có nhiều hơn..."
"Thẩm Úc, tao thật sự bị bệnh rồi đấy, tao cần tiền đi khám. Mày không có thì đi xin Cố Anh Nghệ đi, chắc chắn anh ta có tiền." Thấy Thẩm Úc thật sự không móc được tiền ra, Trương Phú lập tức làm bộ đáng thương.
Thẩm Úc nhíu mày khó xử, cậu không muốn xin tiền Cố Anh Nghệ, nhưng cậu lại không có tiền cho Trương Phú. Cậu suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Em sẽ nghĩ cách."