Cố Anh Nghệ không về, Thẩm Úc đi đến nhà kính, ôm Sài Sài vào phòng ngủ. Sài Sài đã không gặp chủ nhân suốt một ngày, lúc này nó không ngừng ư ử nũng nịu. Cậu ôm Sài Sài ngồi dưới đất, rồi mò ra cái túi dưới gầm giường, lấy ra hộp kẹo, từ trong đó lấy một viên kẹo bị Cố Anh Nghệ ném đi lần trước, rồi bóc giấy gói ra nhét vào miệng.
Cậu ngẩn người nhìn những ngôi sao lấp lánh ngoài cửa sổ, không biết không hay nước mắt lại làm mờ tầm nhìn. Cậu giơ tay bướng bỉnh lau mạnh nước mắt đi, viên kẹo mà trước đây cậu thích nhất, vào lúc này, dường như nó cũng không còn ngọt nữa.
Thẩm Úc cố gắng nén nước mắt, nhịn đến mức l*иg ngực phập phồng lên xuống, cuối cùng không chịu nổi khóc thành tiếng. Cậu rất nhớ bà quản gia, không có ai thực sự thích Thẩm Úc cả, chỉ có bà quản gia đối xử tốt với cậu.
Nhưng bà quản gia đã trở thành ngôi sao trên trời, sẽ không còn yêu thương Thẩm Úc nữa.
...
...
Cố Anh Nghệ lại không về nhà suốt mấy ngày liên tiếp, Thẩm Úc nghỉ ngơi rất lâu, cuối cùng cũng khỏe hơn một chút, cậu đã dần quen với việc tuyến thể trống rỗng sau khi bị xóa pheromone.
Bây giờ chuyện Thẩm Úc làm nhiều nhất là đan thú bông, cậu thường ngồi trong sân đan cả ngày, cậu không muốn để bản thân dừng lại, bởi vì mỗi khi dừng lại là sẽ nghĩ đến cảnh Cố Anh Nghệ tự tay đưa cậu đi xóa dấu ấn và ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
Cậu ngồi trong sân đan không ngừng, Sài Sài nằm ngủ bên chân cậu, dì Trần đột nhiên chạy đến với vẻ mặt lo lắng nói: "Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát, họ bảo muốn dán niêm phong nơi này."
Thẩm Úc không hiểu, cậu không biết tại sao dì Trần lại hoảng hốt như vậy.
Trong lúc ngẩn người, cảnh sát đã vào, họ đi đến trước mặt Thẩm Úc, sau khi xuất trình lệnh khám xét thì nói: "Chúng tôi nhận được tố cáo, anh Cố có hành vi cất giữ vật phẩm cấm nên hiện anh ấy đã bị tạm giữ theo pháp luật. Chúng tôi sẽ tiến hành khám xét theo quy định, mong những người không liên quan rời đi, hi vọng anh hợp tác với chúng tôi."
Thẩm Úc không nghe hiểu hết lời cảnh sát nói, chỉ nghe được Cố Anh Nghệ bị tạm giữ. Không đợi họ phản ứng, cảnh sát đã bắt đầu khám xét biệt thự, còn đẩy họ ra khỏi biệt thự.
"Dì ơi... chồng..." Thẩm Úc không biết diễn đạt điều muốn nói thế nào, cậu lo lắng nắm lấy tay dì Trần hỏi. Dì Trần cũng không rõ chuyện gì, vốn dĩ bà ấy đang dọn dẹp bình thường, đột nhiên một đám cảnh sát xông vào.
"Dì cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, đừng lo, cậu chủ chắc chắn không sao đâu." Dì Trần chỉ có thể an ủi cậu như vậy.
Một lúc sau, cảnh sát khám xét trong biệt thự ra một đống không biết là thứ gì, sau đó họ dán niêm phong lên cánh cửa lớn ngay trước mặt Thẩm Úc và dì Trần.
Dì Trần vội vàng lên tiếng hỏi: "Ơ ơ, sao lại dán niêm phong? Chuyện gì vậy?"
Cảnh sát vẫn tiếp tục dán niêm phong: "Theo quy định, chúng tôi phải dán niêm phong biệt thự không cho ra vào, cho đến khi điều tra rõ ràng, mong quý vị thông cảm."
Cửa lớn đã dán niêm phong không cho vào, dì Trần hỏi được nơi Cố Anh Nghệ bị tạm giữ, nhưng tối nay họ không cho thăm, phải đợi đến ngày mai mới được.
Dì Trần có thuê một căn nhà ở ngoài, hòng để chăm sóc con trai bị bệnh. Bây giờ con trai chuyển viện rồi, tiền thuê còn chưa hết hạn nên cũng chưa trả nhà lại, không ngờ lúc này căn nhà ấy lại phát huy tác dụng. Thẩm Úc ôm Sài Sài tạm thời đến nhà thuê theo dì Trần.
Nhà thuê rất nhỏ, còn hơi ẩm ướt, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi mốc xộc vào mũi, lúc đó dì Trần tìm gấp nên cũng không chọn lựa kỹ càng.
Vừa mới ổn định xong, dì Trần đã nhận một cuộc điện thoại rồi lại vội vàng phải ra ngoài.
Bà ấy nói với Thẩm Úc: "Úc Úc, con trai dì ở bệnh viện, đột nhiên bệnh tình của thằng bé chuyển nặng nên cần phải phẫu thuật ngay, dì phải đi gấp. Con cứ ở tạm trong nhà này nhé, trong ngăn kéo có tiền lẻ, có chuyện gì thì con hãy nhớ gọi điện cho dì nhé."