Omega Có Mang Xuyên Tới Xã Hội Bình Thường

Chương 19

Mạnh Xuyên không ngờ cậu lại phản ứng mạnh như vậy, ngây người một chút, chớp mắt rồi nói: “Tôi chỉ thấy ở cổ cậu có một chỗ nhô lên, rất giống chỗ trên cổ tôi.”

Ôn Chung Ý cầm cốc sữa đứng dậy, mặt lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, trông như muốn xé anh ra thành từng mảnh.

Khoảng thời gian này, do thiếu sự xoa dịu từ pheromone của Alpha, tuyến thể của cậu vốn đã nhạy cảm. Cái chạm nhẹ của Mạnh Xuyên khiến cậu không thể kiểm soát được pheromone, trong cơ thể lập tức dâng lên một cảm giác bứt rứt, khó chịu và đầy bí ẩn.

Bản năng khiến cậu muốn lại gần Mạnh Xuyên, nhưng lý trí buộc cậu phải kiềm chế.

Mạnh Xuyên nghĩ rằng cậu không tin, liền cúi đầu để lộ phần cổ sau của mình, chỉ vào chỗ nhô lên rồi nói: “Cậu xem, tôi cũng có cái này. Tự nhiên mọc ra, mỗi lần ấn vào lại như bị điện giật. Cậu cũng thế à?”

Ôn Chung Ý liếc qua, hơi thở khựng lại, mặt cứng đờ quay đi chỗ khác: “Tôi không biết.”

Mạnh Xuyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua biểu cảm của cậu, nhận ra hành động vừa rồi của mình có phần đường đột, anh mím môi, nói: “Xin lỗi nhé.”

Ôn Chung Ý hừ lạnh một tiếng, ngửa cổ uống hết cốc sữa, đặt mạnh chiếc cốc thủy tinh xuống bàn, không nói lời nào mà quay về phòng.

Mạnh Xuyên bị bỏ lại trong phòng khách, mùi hương hoa hồng vẫn vương vấn xung quanh khiến anh không thoải mái mà nuốt nước bọt, cảm giác căng thẳng ở bụng dưới ngày càng rõ rệt.

Chuyện gì thế này? Mạnh Xuyên thầm nghĩ, chẳng lẽ nước hoa này còn có tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ?

Chưa kịp nghĩ thông suốt, cánh cửa phòng ngủ lại “cạch” một tiếng mở ra. Ôn Chung Ý bước ra lấy một cốc nước nóng, không thèm nhìn anh lấy một cái, đổ nước xong lại quay vào phòng ngay.

Chỉ chạm nhẹ vào cổ thôi mà, có cần giận đến thế không?

Mạnh Xuyên rất muốn hỏi như vậy, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.

Tính cách lạnh lùng, dễ cáu gắt của Ôn Chung Ý thực sự khó chiều, nhưng kỳ lạ là Mạnh Xuyên lại không cảm thấy phiền phức.

Bản chất anh không phải người kiên nhẫn, nhưng đối với Ôn Chung Ý, anh lại có một sự nhẫn nại đến mức chính mình cũng không hiểu nổi.

Thấy cậu không thèm để ý đến mình, Mạnh Xuyên cũng không tự chuốc lấy bực mình nữa. Anh đứng dậy chỉnh lại quần áo, nói về phía phòng ngủ: “Tôi đi đây, cậu nghỉ sớm đi.”

Ôn Chung Ý không đáp.

Mạnh Xuyên cũng không mong cậu ra tiễn mình, lặng lẽ rời đi.

Một lúc lâu sau, cánh cửa phòng ngủ lại mở ra lần nữa.

Trong không khí phòng khách vẫn còn vương lại hương pheromone, mùi hoa hồng pha lẫn cà phê đắng, đắng hơn một chút so với latte hoa hồng.

Đó là cách Mạnh Xuyên từng miêu tả.

Khi anh lần đầu đánh dấu Ôn Chung Ý trong phòng chỉ huy, pheromone có vị cà phê đắng từ từ truyền vào, hòa quyện với hương hoa hồng nồng nàn. Mạnh Xuyên cúi xuống bên cổ Ôn Chung Ý, khẽ hít một hơi và nói: “Giống như latte hoa hồng, nhưng đắng hơn một chút.”

Ôn Chung Ý chưa từng uống latte hoa hồng, sau đó cũng không biết Mạnh Xuyên đã kiếm đâu ra mứt hoa hồng và hạt cà phê, trong quân doanh anh vẫn có thể ung dung pha cà phê đầy phong vị.

“Muốn thử không?” Mạnh Xuyên đưa cho Ôn Chung Ý một cốc, trên mặt cốc còn rắc thêm vài cánh hoa hồng để trang trí.

Ôn Chung Ý không thích uống cà phê lắm, cậu thích đồ ngọt hơn, liền hỏi: “Ngon không?”

“Ngon.” Mạnh Xuyên đáp.

Ôn Chung Ý bán tín bán nghi nhấp một ngụm, hương vị khiến cậu ngạc nhiên, đôi mắt khẽ nheo lại, đó là biểu cảm của cậu khi thưởng thức món gì đó ngon. Ôn Chung Ý vừa định uống thêm một ngụm thì cằm đã bị giữ chặt.

Mạnh Xuyên nắm lấy cằm cậu, cúi xuống hôn cánh hoa còn vương trên khóe môi.

Về sau, Ôn Chung Ý cũng thử làm vài lần, nhưng hương vị luôn thiếu đi chút gì đó.

Và giờ đây, cậu gần như đã quên latte hoa hồng có vị thế nào.

Ôn Chung Ý bước đến bên sofa, cầm lấy chiếc áo khoác đang vắt trên tay vịn. Trên áo, mùi pheromone cà phê đắng đã nhạt đi, gần như không còn gì.

Cậu ôm chiếc áo khoác, ngồi xuống vị trí mà Mạnh Xuyên vừa ngồi, tấm lưng vốn luôn thẳng tắp từ từ thả lỏng.

Ánh sáng từ chiếc đèn đứng phủ lên người cậu, căn phòng rộng lớn chìm trong tĩnh lặng.

Ôn Chung Ý khom lưng, áp má vào chiếc áo khoác của Mạnh Xuyên, nhắm mắt lại, khẽ thở dài một tiếng.

---

Sáng hôm sau, Ôn Chung Ý làm theo lời chỉ dẫn của Mạnh Xuyên, tìm thấy trạm tàu điện ngầm gần khu dân cư.

Dù nơi này cách tiệm sách hơi xa, nhưng may mắn là có tuyến tàu điện ngầm chạy thẳng, còn tiện hơn đi xe buýt.

Điểm bất tiện duy nhất là lượng người trên tàu điện ngầm quá đông, khiến Ôn Chung Ý phải hết sức cẩn thận để tránh bị ai đó va chạm vào bụng.

Trên đường đi, Ôn Chung Ý nhắn tin cho Dương Gia Nhiên, nói rằng cậu không ở nhà trọ nữa, đồng thời giải thích sơ qua lý do.

Dương Gia Nhiên nhanh chóng trả lời: “Vậy giờ anh ở đâu?”

Ôn Chung Ý: “Ở trong một khu dân cư.”

Dương Gia Nhiên hỏi cậu làm thế nào tìm được nhà, Ôn Chung Ý không nhắc đến Mạnh Xuyên, chỉ nói rằng có người sẵn lòng cho cậu ở miễn phí.

Chuyện bánh trên trời rơi xuống nghe đã thấy khó tin, Dương Gia Nhiên lo lắng gọi ngay một cuộc thoại: “Anh đừng để bị lừa đấy, làm gì có chuyện ai lại cho anh ở nhà miễn phí, chắc chắn là có ý đồ gì đó!”

Ôn Chung Ý cười nhẹ: “Có thể có ý đồ gì được, tôi đâu có tiền.”

“Ý đồ lấy sắc chứ còn gì nữa!” Dương Gia Nhiên khẳng định chắc nịch, “Anh đẹp trai thế này, trên đời lại có bao nhiêu kẻ biếи ŧɦái, lỡ chẳng may anh gặp đúng một tên thì sao?”

Ôn Chung Ý không nhịn được cười một lúc, rồi nói với cậu ta: “Yên tâm đi, tôi chắc chắn anh ta không phải biếи ŧɦái.”

“Nhưng mà…”

Dương Gia Nhiên vẫn không yên tâm, cứ lải nhải mãi. Ôn Chung Ý vừa cảm thấy ấm lòng, vừa buồn cười, phải dỗ dành mãi mới khiến cậu ta miễn cưỡng bỏ qua nghi ngờ.