Omega Có Mang Xuyên Tới Xã Hội Bình Thường

Chương 18

Ôn Chung Ý hít sâu một hơi, quay đầu đi, không nhìn anh nữa. Giọng cậu khàn đi: “… Anh thật sự không nhớ gì cả sao?”

“Không nhớ.” Mạnh Xuyên đáp.

Ôn Chung Ý im lặng một lúc, lại hỏi: “Thế nhẫn đâu?”

“Mất rồi.” Mạnh Xuyên nói thật, “Trên tay tự dưng xuất hiện một thứ lạ lẫm, thấy khó chịu nên tôi tháo ra bỏ vào túi. Về nhà thì không thấy đâu nữa, chắc là rơi trên đường. Sau đó tôi có quay lại tìm, nhưng không thấy.”

Anh nói với giọng điệu nhẹ bẫng, nhưng với Ôn Chung Ý, đó lại như một nhát dao đâm vào tim.

Đó là chiếc nhẫn cưới của họ, là chiếc nhẫn mà họ đã trao nhau dưới sự chứng kiến của cha xứ. Vậy mà Mạnh Xuyên lại làm mất nó.

Ôn Chung Ý không nói thêm gì nữa, khuôn mặt nghiêng của cậu chìm trong bóng tối, im lặng rất lâu.

Mạnh Xuyên nhìn cậu, chỉ thấy chiếc cằm căng cứng của cậu và hàng mi khẽ run rẩy.

Không hiểu sao, Mạnh Xuyên cảm thấy Ôn Chung Ý rất buồn.

Tại sao cậu lại buồn?

Anh định hỏi, nhưng Ôn Chung Ý đã lên tiếng trước: “Tôi không biết.” Cậu hắng giọng, giọng nói trở lại bình thường, lặp lại một lần nữa: “Tôi không biết chiếc nhẫn của anh từ đâu ra, không biết anh có yêu ai hay không. Ngay cả anh còn quên, dựa vào đâu mà mong người khác nhớ?”

Giọng điệu của cậu rất bình thản, không nghe ra bất kỳ sự chất vấn hay trách móc nào, nhưng trái tim của Mạnh Xuyên lại như bị siết chặt đột ngột, rất lâu không thốt nên lời.

Một lúc lâu sau, Mạnh Xuyên tắt đèn xe, mọi thứ lập tức chìm vào bóng tối. Anh nói khẽ: “Tôi sẽ cố gắng nhớ lại.”

Xuống xe, Ôn Chung Ý không yêu cầu Mạnh Xuyên giúp mình lấy hành lý, nhưng Mạnh Xuyên vẫn chủ động lấy ra đẩy vào thang máy.

Căn hộ nằm ở tầng mười hai, Mạnh Xuyên nhập vân tay mở cửa, bật đèn, đặt vali dựa vào tường rồi nói: “Tuần trước có người dọn dẹp qua, mai tôi sẽ nhờ người đến dọn lại lần nữa.”

Căn hộ rất rộng, phong cách trang trí thiên về hiện đại, đồ nội thất đầy đủ nhưng không có hơi thở của cuộc sống, trông giống một căn hộ mẫu.

Mạnh Xuyên kiểm tra tủ lạnh, ti vi, xác nhận mọi thứ đều hoạt động bình thường, sau đó lục lọi từ ký ức ra mật khẩu WiFi của căn hộ, rồi nói cho Ôn Chung Ý.

“Cái này thì anh nhớ được.” Ôn Chung Ý nói.

Mạnh Xuyên nghe ra ý mỉa mai trong lời cậu, không phục đáp: “Tôi chỉ mất ký ức bốn năm, không phải não tôi có vấn đề.”

“Hừ.” Ôn Chung Ý khẽ cười một tiếng, vòng qua anh để lấy hành lý của mình.

Cậu đẩy vali vào phòng ngủ, lúc trở ra thì thấy Mạnh Xuyên đang ngồi trên ghế sofa xem ti vi.

Lúc này trời đã khuya. Từ khách sạn đến khu dân cư cao cấp này không phải là quãng đường ngắn, Ôn Chung Ý đang tính xem ngày mai đi làm bằng cách nào, thấy Mạnh Xuyên cầm điều khiển đổi kênh, cậu lên tiếng hỏi: “Tối nay anh cũng ở đây à?”

Mạnh Xuyên đổi mãi vẫn không tìm được kênh mình muốn xem, mất hứng tắt ti vi, tiện tay ném điều khiển lên sofa, nói: “Không, lát nữa tôi đi.”

Ôn Chung Ý đứng tựa vào khung cửa, chiếc áo len màu xám đậm trên người cậu dưới ánh đèn hiện rõ kết cấu chất liệu. Cậu gật đầu một cái, coi như đáp lại lời anh.

Mạnh Xuyên đứng dậy, nhìn quanh phòng khách một lượt, nói: “Căn nhà này cậu cứ tự nhiên mà ở, có vấn đề gì thì liên lạc với tôi. Ra khỏi khu, rẽ phải là có trạm xe buýt và tàu điện ngầm, đi đâu cũng tiện.”

Ôn Chung Ý lại gật đầu, rồi hỏi anh: “Tôi có thể dẫn người khác đến không?”

“Người khác?” Mạnh Xuyên hỏi, “Người nào?”

“Bạn.” Ôn Chung Ý nói.

“Bạn gì cơ?” Biểu cảm của Mạnh Xuyên trở nên vi diệu, rõ ràng là hiểu lầm điều gì đó, “Tôi nói cho cậu biết, nhà này chỉ cho cậu ở thôi, không được đưa mấy người linh tinh về đây. Đây không phải khách sạn, tôi không hoan nghênh người khác.”

Ôn Chung Ý cau mày: “Anh đang nói linh tinh gì vậy? Tôi nói là bạn bình thường.”

“À… bạn bình thường à,” khí thế kiêu ngạo vừa rồi của Mạnh Xuyên lập tức thu lại, anh khẽ ho một tiếng, “Thế thì không sao, muốn dẫn ai thì dẫn, nhà có mấy phòng khách lận.”

Ôn Chung Ý đã không còn hứng thú nói chuyện với anh nữa, cậu quay người vào phòng ngủ, lấy từ vali ra một hộp sữa, rồi đi về phía bếp.

Mạnh Xuyên lững thững đi theo sau, nhìn cậu lấy một chiếc cốc thủy tinh từ trong tủ, rửa sạch, đổ sữa vào rồi cho vào lò vi sóng hâm nóng. Từng động tác của cậu đều trôi chảy, không hề có chút lúng túng của người mới đến.

Ánh đèn vàng ấm áp bao phủ lấy Ôn Chung Ý, khiến bóng lưng của cậu toát lên một vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Có một khoảnh khắc, Mạnh Xuyên cảm thấy khung cảnh trước mắt rất quen thuộc, như thể anh đã từng nhìn thấy vô số lần. Nhưng khi cố gắng nhớ lại, cảm giác quen thuộc ấy lại biến mất.

Lò vi sóng phát ra tiếng “đinh” báo hiệu, Ôn Chung Ý cẩn thận lấy cốc sữa ra, quay đầu lại thì thấy Mạnh Xuyên đứng yên bất động nhìn mình, liền hỏi: “Anh ngẩn người gì thế?”

Mạnh Xuyên cười như không có chuyện gì: “Trước khi ngủ còn uống sữa nóng, cậu sống cũng tinh tế ghê nhỉ.”

Ôn Chung Ý cầm cốc sữa ngồi xuống sofa, Mạnh Xuyên cũng ngồi xuống, nhưng cách cậu một khoảng.

“Anh còn chưa đi à?” Ôn Chung Ý nhìn đồng hồ, hỏi.

“Đây là nhà tôi.” Mạnh Xuyên nói như lẽ đương nhiên.

Ôn Chung Ý không đáp.

Đã gần mười giờ tối, chính Mạnh Xuyên cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác không muốn rời đi.

Rõ ràng anh và Ôn Chung Ý mới gặp nhau vài lần, dù trước đây có thể họ từng rất thân thiết, nhưng với Mạnh Xuyên đã mất trí nhớ, Ôn Chung Ý chẳng qua chỉ là một người xa lạ hơi quen thuộc.

Mạnh Xuyên đổ lỗi cho cảm giác kỳ lạ này là do mùi nước hoa trên người Ôn Chung Ý.

Hương hoa hồng ấy dường như có sức hút tự nhiên với anh, khiến Mạnh Xuyên vô thức nhích lại gần cậu, ngồi sát hơn một chút.

Ôn Chung Ý đang cúi đầu uống sữa, cổ cậu thon dài hơi cong xuống, chiếc áo len xám đậm làm nổi bật làn da trắng mịn, tựa như một khối ngọc trắng sáng bóng.

Bỗng nhiên, ánh mắt của Mạnh Xuyên dừng lại: “Đây là gì thế?”

Ôn Chung Ý còn chưa kịp phản ứng, tuyến thể sau gáy đã bị chạm vào. Cậu giật mình, cả người run lên, suýt nữa làm đổ cốc sữa trên tay, “Anh làm gì vậy?!”