Mười lăm phút sau, chiếc siêu xe màu bạc lao đến, dừng lại trước mặt Ôn Chung Ý.
Mạnh Xuyên tháo dây an toàn, bước xuống xe, kéo lại áo khoác rồi vòng qua phía bên kia. Bóng dáng anh dưới ánh đèn ngược sáng trông càng cao lớn hơn.
“Cậu biết giờ này đường phố tắc thế nào không? Một cái đèn đỏ phải đợi cả buổi. May mà xe tôi đủ uy lực, không ai dám tranh đường, nếu không thì cậu chỉ có nước đứng đây chờ dài cổ...”
Ôn Chung Ý mất kiên nhẫn, cắt ngang lời anh: “Hành lý.”
“Hành lý gì cơ?” Mạnh Xuyên chưa kịp phản ứng, ngẩn người một giây rồi mới hiểu ý của cậu là bảo anh giúp xách hành lý. Anh bật cười ngay lập tức: “Tôi nói này, cậu đúng là chẳng khách sáo chút nào, coi tôi như cấp dưới sai bảo thật nhỉ.”
Ôn Chung Ý chẳng buồn nghe anh lải nhải, đẩy vali về phía trước. Mạnh Xuyên theo phản xạ đưa tay ra đỡ, ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau. Anh ngẩng đầu nhìn cậu: “Sao tay lạnh thế này?”
Ôn Chung Ý đang khoác áo của Mạnh Xuyên, chiếc áo hơi rộng, khiến dáng cậu càng thêm gầy gò. Ánh đèn xe trên đường lướt qua, chiếu lên chiếc cằm gầy gò, thanh tú của cậu một tầng ánh sáng lạnh lẽo.
Mạnh Xuyên nhìn cậu cũng thấy lạnh, nhanh chóng nhét vali vào cốp xe, tiện tay mở cửa ghế phụ cho cậu: “Lên xe đi.”
Trong xe, hệ thống sưởi bật rất ấm, tốc độ xe cũng chậm, khiến Ôn Chung Ý hài lòng.
Cậu nhìn phong cảnh đêm ngoài cửa sổ, nghe Mạnh Xuyên hỏi: “Nếu tôi không đến thì cậu tính sao?”
Ôn Chung Ý không quay đầu lại: “Anh sẽ đến.”
“Hiểu tôi thế cơ à.” Mạnh Xuyên nói, “Xem ra quan hệ chúng ta bốn năm qua cũng không tệ nhỉ.”
Hàng mi của Ôn Chung Ý hơi động, nhưng vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mạnh Xuyên liếc nhìn cậu, cười không rõ ý: “Thế tôi đã giúp cậu vô điều kiện như này rồi, để đáp lại, trả lời tôi vài câu hỏi được không?”
Trong xe thoảng mùi hương hòa quyện giữa hoa hồng và cà phê đắng. Ánh đèn đường lần lượt rọi sáng khoang xe, rồi lại vụt tắt.
Có lẽ vì khung cảnh này quá quen thuộc, đến mức trong một khoảnh khắc nào đó, Ôn Chung Ý cứ ngỡ mình đã quay lại Sanka.
Khi đó, Mạnh Xuyên vẫn chưa mất tích, họ vẫn là những người yêu thương nhau nhất. Một buổi tối bình thường như mọi ngày, Mạnh Xuyên lái xe đưa cậu đi dạo, chạy vòng quanh thành phố, trên đường về còn mua món bánh hạt dẻ mà Ôn Chung Ý thích ăn.
Rõ ràng chỉ mới là chuyện của một tháng trước, giờ nhớ lại thì cảm thấy như chuyện kiếp trước.
Sau một lúc lâu, Ôn Chung Ý phá vỡ sự im lặng: “Anh muốn hỏi gì?”
Mạnh Xuyên đạp phanh dừng đèn đỏ, quay sang hỏi cậu: “Cậu không có chứng minh thư à?”
Ôn Chung Ý gật đầu.
“Tại sao không có?” Mạnh Xuyên nhìn cậu dò xét, “Cậu không có hộ khẩu à?”
“Tôi không phải người ở đây.” Ôn Chung Ý đáp.
“Ý cậu là gì, cậu là người nước ngoài?” Đèn đỏ chuyển xanh, Mạnh Xuyên nhả phanh tay, nhẹ nhàng đạp ga, hỏi tiếp: “Người nước nào?”
Ôn Chung Ý nói: “Sanka.”
“Cái gì cơ?” Mạnh Xuyên ngớ người một giây, “Ở bán cầu nào vậy?”
“Không phải thế giới của các anh.” Ôn Chung Ý đáp.
“……”
Lại bắt đầu rồi.
Mạnh Xuyên thật sự muốn hỏi cậu rốt cuộc làm sao nghĩ ra được cái thế giới hoang đường này. Hễ nói đến chuyện nghiêm túc là cậu lại bắt đầu bịa chuyện, mà còn nói như thật.
Ôn Chung Ý nhìn biểu cảm của anh là biết ngay anh không tin mình, cậu nhíu mày, nói: “Tôi đã nói rồi, anh lại không tin.”
“Được rồi, được rồi,” Mạnh Xuyên thở dài, nhượng bộ, “Giả sử những gì cậu nói là thật…”
“Những gì tôi nói chính là thật.” Ôn Chung Ý ngữ khí không mấy vui vẻ, sau đó lại quay đầu đi, chỉ để lại cho Mạnh Xuyên một cái gáy đầy vẻ từ chối giao tiếp.
Mạnh Xuyên nhìn cậu vài lần, bỗng nhiên thấy buồn cười.
Anh cảm thấy Ôn Chung Ý đúng là khó chiều. Đêm hôm khuya khoắt gọi một cuộc điện thoại bắt anh chạy đến, ra lệnh cho anh tìm chỗ ở, hỏi vài câu thì đã mất kiên nhẫn, giờ thì dứt khoát không thèm nói chuyện. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn anh đã bỏ giữa đường từ lâu rồi.
Nhưng Mạnh Xuyên rộng lượng, quyết định không chấp nhặt với cậu.
Chiếc xe chạy thẳng về phía Bắc, bỏ lại sau lưng sự phồn hoa của khu trung tâm. Hai bên đường, những hàng cây trong màn đêm trông cao lớn và trầm mặc.
Cơn thèm thuốc lá của Mạnh Xuyên lại trỗi dậy, anh rất muốn rút một điếu thuốc từ trong túi ra, nhưng người bên cạnh rõ ràng rất ghét mùi thuốc. Anh xoa xoa ngón tay, cuối cùng vẫn không động đến.
“Anh định đưa tôi đi đâu?” Ôn Chung Ý đột nhiên lên tiếng.
Mạnh Xuyên cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy vẻ đe dọa: “Giờ mới nhớ ra để hỏi à? Muộn rồi, tôi định bán cậu đấy.”
“……” Ôn Chung Ý liếc anh một cái, ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, buông hai chữ: “Ấu trĩ.”
Mạnh Xuyên bật cười hai tiếng.
Chiếc xe chạy vào một khu dân cư, đèn xe rọi sáng con đường, những tòa nhà đồ sộ và cả con mèo đang rình trong bụi cây đều không thể trốn thoát khỏi ánh sáng ấy.
“Đây là căn nhà tôi mua vài năm trước, lâu rồi không ở, vẫn để không. Cậu cứ ở đây trước đi.” Mạnh Xuyên thành thạo lái xe vào gara, trong nơi đỗ xe trống vắng chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ.
Anh dừng xe lại nhưng không tắt máy, đèn xe vẫn sáng. Mạnh Xuyên nhìn sang Ôn Chung Ý, nói: “Tôi còn muốn hỏi cậu một câu nữa.”
Ôn Chung Ý không muốn để ý đến anh, nhưng vì Mạnh Xuyên đã cho cậu chỗ ở nên cậu miễn cưỡng gật đầu: “Anh muốn hỏi gì?”
Ngón tay Mạnh Xuyên gõ nhẹ lên vô lăng, giọng anh chậm rãi, như đang cân nhắc: “Bốn năm qua… tôi có từng yêu ai không?”
Ôn Chung Ý nhìn thẳng vào mắt anh. Ánh mắt của Mạnh Xuyên trầm lặng, hiếm khi không mang vẻ cười cợt, mà thay vào đó là một sự nghiêm túc hiếm thấy.
Anh trông như bị câu hỏi này làm bối rối, tự mình nói tiếp: “Lúc tôi tỉnh lại, trên tay bỗng dưng có một chiếc nhẫn, nhẫn bạch kim, trên đó còn đính một viên kim cương nhỏ. Mà nhẫn lại đeo ở ngón áp út. Ý nghĩa của nó thì khỏi cần nói, nhưng tôi không hiểu vì sao chiếc nhẫn lại xuất hiện trên tay mình. Tôi vốn không quen đeo nhẫn, vậy nên là… tôi đã yêu ai rồi, hay vì lý do nào khác? Cậu có thể nói cho tôi biết không?”