Nói xong, anh quay đầu xe lái ra khỏi con hẻm nhỏ, tiếng gầm rú của động cơ vang lên ở cuối con đường, chiếc siêu xe màu bạc nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.
Ba giờ chiều, Dương Gia Nhiên sau khi xem xong vở kịch quay lại tìm Ôn Chung Ý.
Ôn Chung Ý trả lại thẻ sinh viên cho cậu ta, hỏi cậu ta xem vở kịch thế nào.
"Hay! Quả nhiên không phụ sự mong đợi của tôi!" Dương Gia Nhiên hào hứng, đưa xiên kẹo hồ lô trong tay cho Ôn Chung Ý, "Cho anh. Cảm ơn anh đã nghe giảng thay tôi."
Cậu ta mua rất nhiều loại kẹo hồ lô, Ôn Chung Ý một mình không ăn hết, hai người liền ngồi ăn cùng nhau.
Táo gai hơi chua, Dương Gia Nhiên ăn hết một xiên liền không ăn nữa, Ôn Chung Ý lại thấy rất ngon.
"Nhẫn của anh đâu rồi?" Dương Gia Nhiên thấy ngón áp út của cậu trống không.
Ôn Chung Ý liếʍ đường dính trên khóe miệng, cúi đầu nói: "Không muốn đeo nữa, nên tháo ra rồi."
"À." Dương Gia Nhiên nói, "Người yêu của anh sao rồi, trí nhớ có khôi phục được chút nào không?"
Ôn Chung Ý lắc đầu: "Không."
Hiện tại mức độ chấp nhận việc Mạnh Xuyên quên mình của cậu đã đạt đến 68.5%, cảm giác đau đớn đã tê liệt hơn phân nửa, nên khi đối mặt với Mạnh Xuyên cậu không còn khó chịu như trước nữa.
Nhưng Ôn Chung Ý cảm thấy bản thân chỉ có thể chấp nhận nhiều nhất là 80%, bởi vì cậu hoàn toàn không thể quên được chuyện này.
Dương Gia Nhiên hỏi cậu tối nay có muốn đi ăn cơm cùng nhau không, cậu ta mời.
Ôn Chung Ý từ chối, cậu thật sự không muốn ăn gì cả, ngoại trừ táo gai.
Sau khi Dương Gia Nhiên rời đi, Ôn Chung Ý ăn hết chỗ kẹo hồ lô táo gai nhưng vẫn cảm thấy chưa đã thèm.
Buổi tối, Ôn Chung Ý dựa vào đầu giường tiếp tục đọc sách, trên người đắp chiếc áo khoác của Mạnh Xuyên. Pheromone vị cà phê đắng bao bọc lấy cậu, khiến cậu cảm thấy an toàn, thoải mái.
Sách viết, việc thích ăn chua trong thời kỳ mang thai là một hiện tượng bình thường, sẽ thúc đẩy tiết dịch vị, giúp tiêu hóa và hấp thụ thức ăn tốt hơn.
Nhưng táo gai lại không tốt cho bà bầu.
Ôn Chung Ý quyết định ngày mai sẽ mua một ít táo xanh về ăn.
Trang sách vừa đọc xong, đột nhiên một giọt nước rơi xuống trang sách, làm nhòe vài chữ.
Ôn Chung Ý ngẩn người, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Ngay phía trên đầu giường là một đoạn ống nước, lúc này đang nhỏ từng giọt nước xuống.
Ban đầu chỉ vài giọt, dần dần tốc độ nhanh hơn, cho đến khi nước chảy thành dòng.
Ôn Chung Ý: "..."
Trần nhà ố vàng loang lổ một mảng nước, ống nước phát ra tiếng động kỳ lạ, dường như sắp nổ tung.
Ôn Chung Ý vội vàng chỉ kịp cứu lấy chiếc áo khoác của Mạnh Xuyên, chăn và gối nhanh chóng bị ướt sũng.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân và tiếng ồn ào, ống nước ở các phòng khác cũng bị rò rỉ, cả nhà trọ trở nên náo loạn.
Ôn Chung Ý nhanh chóng thu dọn đồ đạc của mình, xách vali xuống lầu. Cậu vừa bước ra khỏi cửa nhà trọ thì nghe thấy một tiếng "ầm" lớn phía sau, nước tràn xuống cầu thang.
Ông chủ là người cuối cùng chạy ra từ bên trong, nói ống nước bị vỡ, van khóa không đóng được, đã gọi thợ sửa chữa.
Nhưng dù có sửa xong thì nhà trọ này cũng không thể ở được trong thời gian ngắn.
Ôn Chung Ý cầm số tiền mặt được ông chủ trả lại, kéo vali đứng bên đường, nhìn dòng xe cộ tấp nập trước mặt, thở dài một hơi.
Ở nơi đất khách quê người, không có chứng minh thư, không có nhà cửa, bây giờ đến cả nhà trọ "chui" cũng không ở được, Ôn Chung Ý không biết mình còn có thể đi đâu.
Nhờ Dương Gia Nhiên giúp đỡ sao?
Dương Gia Nhiên chỉ là sinh viên ở ký túc xá, cũng không thể nào chứa chấp cậu.
Vậy còn cách nào khác?
Ôn Chung Ý khoác chặt áo khoác, giữa tiết trời lạnh giá, lấy điện thoại ra gọi cho Mạnh Xuyên.
Mạnh Xuyên rất nhanh đã nghe máy, giọng điệu cao vυ't: "Tìm tôi có chuyện gì?"
"Ống nước nhà trọ bị nổ, không ở được nữa." Ôn Chung Ý nói ngắn gọn, "Tôi không có chỗ nào để đi."
Mạnh Xuyên nhướn mày: "Vậy thì sao?"
"... Vậy thì," Ôn Chung Ý dừng lại một chút, "Phiền anh tìm cho tôi một chỗ ở."
Tuy nói vậy, nhưng giọng điệu của cậu không hề có ý cầu xin.
"Sao cậu lại chắc chắn tôi sẽ giúp cậu." Mạnh Xuyên cười, kéo dài giọng điệu lười biếng, "Cậu cầu xin tôi đi."
"..." Ôn Chung Ý im lặng một giây, mở miệng: "Mạnh Xuyên."
Mạnh Xuyên dựa vào ghế sofa lười biếng nghe điện thoại đột nhiên nghiêm lại: "Hửm?"
"Tôi đang ở ngã tư đường Phúc Bắc và Lan Đông, chính là ngã tư bên cạnh nhà trọ." Giọng của Ôn Chung Ý không hề có chút cảm xúc nào, "Cho anh hai mươi phút, đến đón tôi."
Nói xong liền cúp máy.
Mạnh Xuyên ở đầu dây bên kia nhìn màn hình điện thoại, thốt ra hai chữ: "Chết tiệt."
"Sao vậy?" Quý Thù lại gần, "Ai gọi điện?"
Mạnh Xuyên mặt không cảm xúc: "Sếp của tôi."
Quý Thù: "?"
Không cần phải giấu giếm bạn thân, Mạnh Xuyên tóm tắt lại chuyện của mình và Ôn Chung Ý, cuối cùng lắc đầu: "Bốn năm nay đã xảy ra chuyện gì tôi hoàn toàn không nhớ, cậu ta cũng không nói thật với tôi, còn ra lệnh cho tôi, cứ như tôi nợ cậu ta vậy."
"Vậy mà cậu còn quan tâm cậu ta." Quý Thù rất không đồng tình, "Tám phần là kẻ lừa đảo, thấy cậu mất trí nhớ nên cố tình lừa gạt cậu, chắc chắn không có ý tốt."
"Tuy tôi cũng không chắc cậu ta có ý đồ gì, nhưng mà," Mạnh Xuyên đứng dậy, khoác áo khoác, liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn kịp.
Anh tiếp tục nói: "Tôi vừa nhìn thấy cậu ta đã cảm thấy mình thật sự nợ cậu ta điều gì đó, cứ như thể nếu tôi không giúp cậu ta, chính là đi ngược lại với bản tính của mình, cảm giác này khá kỳ lạ. Thôi được rồi, biết cậu không hiểu, tôi đi đây."
"..."
Quý Thù nhìn bóng lưng anh rời đi một cách ung dung, cảm thấy anh nên đi kiểm tra lại não bộ, ngoài mất trí nhớ ra chắc còn có vấn đề khác nữa.