Ôn Chung Ý ngồi xổm trên mặt đất một lúc lâu mới đứng dậy.
"Đỡ hơn chút nào chưa?" Mạnh Xuyên đưa tay đỡ cậu. Anh chạm vào mu bàn tay lạnh ngắt của Ôn Chung Ý, cậu dường như rất lạnh, cả người run lên không tự chủ.
"Giấy." Ôn Chung Ý khàn giọng lên tiếng.
Mạnh Xuyên dùng tay kia lấy khăn giấy đưa cho cậu. Sắc mặt Ôn Chung Ý trông vô cùng yếu ớt, khóe mắt và chóp mũi đều hơi ửng đỏ, như vừa mới khóc.
Không hiểu sao, Mạnh Xuyên cảm thấy một chút khó chịu không rõ nguyên nhân, không nói thêm những lời lạnh nhạt nữa.
Quãng đường còn lại Mạnh Xuyên lái xe rất chậm, gió từ cửa sổ đang mở thổi vào, góc nghiêng của Ôn Chung Ý trắng bệch.
Mạnh Xuyên liếc nhìn cậu vài lần, thấy chiếc áo khoác trên người cậu căn bản không thể chống lại cái lạnh này, nên nhân lúc chờ đèn đỏ, Mạnh Xuyên với lấy chiếc áo khoác đang để ở ghế sau. Chiếc áo này là anh để quên trên xe hôm qua, chất liệu rất dày, anh đưa nó cho Ôn Chung Ý.
"Mặc vào đi." Anh nói với Ôn Chung Ý.
Ôn Chung Ý quay đầu nhìn thoáng qua, vẫn không nói lời cảm ơn, im lặng nhận lấy áo khoác rồi đắp lên người.
Cảm giác buồn nôn vẫn còn lởn vởn trong l*иg ngực, Ôn Chung Ý tựa vào cửa kính xe, nhắm mắt lại.
Chiếc áo khoác trên người mang theo pheromone vị cà phê đắng nồng nàn, lấp đầy cơn thèm khát pheromone đã kéo dài bấy lâu nay của Ôn Chung Ý. Cậu vùi nửa khuôn mặt vào trong áo, mùi hương quen thuộc bao bọc lấy cậu, khiến sống mũi cậu hơi cay cay.
"Ôn Chung Ý." Mạnh Xuyên bắt đầu tìm chuyện để nói, "Nhà cậu ở đâu?"
Ôn Chung Ý dường như không nghe thấy lời anh nói, vẫn nhắm mắt, nhưng Mạnh Xuyên biết cậu không ngủ.
Không nhận được câu trả lời, Mạnh Xuyên cũng không tức giận, anh nói với cậu: "Đóng cửa sổ lại đi, sắp đến rồi, gió thổi thế này dễ bị cảm lắm."
Ôn Chung Ý vươn một ngón tay ra chạm vào nút bấm, cửa sổ từ từ được kéo lên, chỉ chừa lại một khe hở rất nhỏ.
Điều hòa trong xe được bật rất cao, nhanh chóng xua tan cái lạnh, ngón tay Ôn Chung Ý không còn lạnh cóng nữa, sắc mặt cũng tốt hơn một chút.
"Nước." Ôn Chung Ý lại bắt đầu ra lệnh cho Mạnh Xuyên.
Mạnh Xuyên mỉm cười đưa nước cho cậu, nói: "Tôi thật sự rất tò mò về mối quan hệ trước đây của chúng ta, bốn năm qua tôi đều nghe lời cậu như vậy sao?"
Ôn Chung Ý cúi đầu uống một ngụm nước, thấy lạnh nên không uống nữa, ngẩng đầu nhìn anh.
Nào chỉ là nghe lời. Nếu là trước đây, Ôn Chung Ý căn bản không cần phải mở miệng, Mạnh Xuyên sẽ tự động đưa nước cho cậu.
Dạ dày Ôn Chung Ý không tốt, nước Mạnh Xuyên chuẩn bị cho cậu luôn là nước ấm, anh thậm chí còn để riêng một bình giữ nhiệt trong xe.
Hơn nữa, nếu là Mạnh Xuyên của trước đây, căn bản sẽ không phóng xe nhanh như vậy khi chở Ôn Chung Ý, Ôn Chung Ý cũng không cần phải âm thầm chịu đựng sự khó chịu của ốm nghén.
Nghĩ đến đây, Ôn Chung Ý lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, như thể Mạnh Xuyên đã làm điều gì đó tày trời.
Mạnh Xuyên vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy?"
Ôn Chung Ý không muốn để ý đến anh: "Không sao."
Mạnh Xuyên tiếp tục lái xe, không chú ý nên tốc độ xe lại nhanh hơn một chút, Ôn Chung Ý hạ cửa kính xe xuống một chút, nói: "Chậm thôi."
"..." Mạnh Xuyên nghe lời giảm tốc độ, cứng nhắc lái chiếc siêu xe như lái xe máy của người già, anh đột nhiên mỉm cười, bâng quơ nói: "Cậu say xe cũng quá đáng rồi đấy, người không biết còn tưởng cậu có thai."
Vừa dứt lời, Ôn Chung Ý liền liếc xéo anh một cái.
Mạnh Xuyên tỏ vẻ vô tội: "Nói đùa cũng không được à?"
"Không được." Ôn Chung Ý quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, ném cho anh một câu: "Anh đừng nói nữa."
Mạnh Xuyên bĩu môi, không nói gì nữa.
Xe nhanh chóng đến gần phòng trọ, hai bên đường phố hẹp ngoằn ngoèo là những hàng quán, thùng rác mở nắp đầy ắp, khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Xuyên đến một nơi lộn xộn như vậy, không khỏi nhíu mày: "Cậu sống ở đây à?"
Ôn Chung Ý bình tĩnh hất cằm, nói: "Tòa nhà trong cùng."
Chiếc siêu xe lộng lẫy vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Mạnh Xuyên chậm rãi lái xe về phía trước, cẩn thận sợ đâm vào quầy trái cây ven đường, hỏi cậu: "Sao không ở khách sạn?"
"Tôi không muốn ở sao?" Ôn Chung Ý khẽ cười, đánh giá anh một cách không khách khí, "Giai cấp tư sản "sao không ăn thịt băm"."
Mạnh Xuyên không thể phản bác, chỉ biết nói: "Tôi chỉ hỏi thôi mà."
Xe dừng lại ở dưới lầu, Ôn Chung Ý đẩy cửa xe bước xuống.
Cậu vẫn khoác chiếc áo khoác của Mạnh Xuyên, Mạnh Xuyên không đòi lại, Ôn Chung Ý cũng không trả.
Sau khi Ôn Chung Ý xuống xe, mùi hương hoa hồng trong xe cũng nhạt đi một chút, Mạnh Xuyên mím môi, đột nhiên không muốn Ôn Chung Ý cứ thế rời đi.
Dù sao vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm rõ.
"Ôn Chung Ý." Mạnh Xuyên hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra gọi tên cậu, nói, "Tối nay rảnh không, tôi mời cậu đến nhà hàng lần trước ăn cơm?"
Ôn Chung Ý quay đầu nhìn anh, không lập tức đồng ý.
Mạnh Xuyên lại bổ sung một câu: "Muốn ăn bánh hạt dẻ không?"
Ôn Chung Ý có vẻ hơi dao động, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, nói: "Thôi."
Vừa mới nôn một trận, khiến cậu nghĩ đến đồ ăn lại thấy buồn nôn, Ôn Chung Ý không muốn phí phạm bánh hạt dẻ.
"Vậy được." Mạnh Xuyên cũng không ép buộc, vẫy tay với cậu, "Áo khoác tặng cậu đấy, hẹn gặp lại."