Omega Có Mang Xuyên Tới Xã Hội Bình Thường

Chương 14

"Chào cậu, lại gặp mặt rồi." Mạnh Xuyên đuổi kịp cậu, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại của cậu, "Tôi nghĩ sao cậu lại ở đây, thì ra là đi nghe diễn thuyết hộ người khác."

Ôn Chung Ý đã sớm chú ý đến tiếng bước chân phía sau, tắt màn hình điện thoại rồi nhét vào túi áo khoác, thản nhiên nói: "Không ai nói cho anh biết nhìn trộm là bất lịch sự sao?"

"Tôi đâu có nhìn trộm, tôi đang nhìn một cách quang minh chính đại." Mạnh Xuyên nói lý lẽ.

Ôn Chung Ý lười để ý đến anh, ngẩng đầu uống một ngụm sữa nhỏ, mím môi.

Mạnh Xuyên cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt lướt từ hàng mi, sống mũi, đôi môi của cậu xuống dưới, không thể không thừa nhận người này trông thật sự rất đẹp. Và anh lại ngửi thấy mùi hương hoa hồng trên người Ôn Chung Ý, mùi hương này khiến anh theo bản năng muốn đến gần.

"Đừng chen tôi." Lần thứ ba bị Mạnh Xuyên chạm vào khuỷu tay, Ôn Chung Ý cuối cùng cũng không nhịn được nữa, trừng mắt nhìn anh, "Đường rộng thế này, sao anh cứ phải đi sát tôi?"

"..." Mạnh Xuyên giả vờ bình tĩnh giữ khoảng cách với cậu, một lúc sau mới nói, "Nước hoa trên người cậu thơm thật đấy."

Lời nói ra là thật lòng, nhưng ngay khi nói ra Mạnh Xuyên đã hối hận, bởi vì câu nói này nghe rất giống như đang bắt chuyện với mục đích khác.

May mà Ôn Chung Ý không có phản ứng gì.

Cậu ném chai sữa đã uống hết vào thùng rác, hai tay đút vào túi, hỏi Mạnh Xuyên: "Anh lái xe đến à?"

Mạnh Xuyên ngẩn người, nói: "Có."

Ôn Chung Ý gật đầu: "Đưa tôi về."

"..."

Mạnh Xuyên hơi sững sờ trước giọng điệu đương nhiên của cậu, ngây người ra hai giây, cảm thấy thật nực cười: "Không phải, cậu..."

Anh muốn nói "Cậu là gì của tôi mà sai bảo tôi như vậy", nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, đổi thành cách hỏi ôn hòa hơn: "Tôi là tài xế của cậu à?"

Ôn Chung Ý nhìn thẳng vào mắt anh, suy nghĩ một chút, rồi sửa lại: "Phiền anh đưa tôi về, được không?"

"Hừm hừm." Mạnh Xuyên cười hai tiếng vô cảm.

"Không được sao?" Ôn Chung Ý hỏi.

Đầu mũi cậu hơi đỏ lên vì gió lạnh, đôi mắt đen láy nhìn Mạnh Xuyên, cảm xúc thoáng qua trong mắt khiến Mạnh Xuyên bỗng nhiên thắt lòng, sau đó nuốt xuống hai chữ "Không được", bất đắc dĩ nói: "... Được."

Lên xe, Ôn Chung Ý rút hai tay đang đút trong túi ra, hạ cửa kính xe xuống.

Mạnh Xuyên khó hiểu: "Cậu mở cửa sổ không lạnh à?"

Ôn Chung Ý nói: "Có mùi thuốc lá."

Vừa sai bảo anh lái xe, vừa chê xe có mùi thuốc lá, Mạnh Xuyên dùng đầu lưỡi chạm vào răng dưới hai cái, cười méo xệch: "Còn chỉ thị gì nữa không, sếp?"

Đợi đến khi mùi thuốc lá trong xe bay bớt, Ôn Chung Ý mới đóng cửa sổ lại, cậu dựa người vào lưng ghế, hai tay để trên bụng, một lúc sau mới nói: "Bật điều hòa lên cao thêm chút nữa."

Mạnh Xuyên lặng lẽ đảo mắt, làm theo lời cậu, tăng điều hòa lên hai độ, sau đó liếc mắt sang bên cạnh.

Chỉ thấy khuôn mặt Ôn Chung Ý trắng trẻo gầy gò, khóe miệng mím thành một đường thẳng, mặc dù trên người là bộ quần áo rẻ tiền kém chất lượng mua ở chợ, nhưng khí chất của cậu lại vô cùng lạnh lùng cao quý, như thể sinh ra đã được người ta hầu hạ quen rồi.

Giỏi làm bộ làm tịch thật đấy, Mạnh Xuyên cười thầm trong lòng.

Xe lúc dừng lúc chạy trên con đường đông đúc, Mạnh Xuyên rẽ vào một đường nhỏ theo chỉ dẫn của định vị.

Đường thoáng hơn một chút, anh thoải mái đạp ga, chiếc xe vυ't một tiếng lao đi.

Nhưng chỉ hai giây sau, vị sếp khó tính bên cạnh lại lên tiếng: "Đừng lái nhanh như vậy."

Mạnh Xuyên hừ một tiếng, không nghe lời cậu: "Đường thoáng thế này mà không tăng tốc, chờ bị vượt mặt à?"

Anh càng được đà đạp mạnh chân ga, chiếc xe gần như bay trên đường.

Ôn Chung Ý đột nhiên nói: "Dừng xe."

Mạnh Xuyên không thèm nhìn cậu: "Không dừng."

Ôn Chung Ý hít sâu một hơi: "Dừng xe!"

Mạnh Xuyên: "Không dừng, không dừng, không dừng."

Ôn Chung Ý nhíu mày, cảm giác buồn nôn không thể kìm nén dâng lên tận cổ họng, cậu nghiến răng: "Tôi bảo anh dừng xe!"

Mạnh Xuyên tức giận bật cười: "Tôi nói cậu đừng có quá..."

Những lời còn lại tự động biến mất khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và động tác nôn khan của Ôn Chung Ý, Mạnh Xuyên hoảng hốt: "Cậu làm gì vậy, đừng có nôn trên xe tôi!"

Chiếc xe đang chạy nhanh giảm tốc độ đột ngột, khiến chiếc taxi phía sau sợ hãi bấm còi inh ỏi.

Mạnh Xuyên một tay bật đèn xi nhan, một tay hạ cửa kính xe xuống, ánh mắt chạm vào mồ hôi lạnh trên trán Ôn Chung Ý, vội vàng an ủi: "Cậu đợi chút, cậu đợi chút... Đừng nôn, tôi dừng xe ngay đây!"

Ôn Chung Ý bịt miệng, sắc mặt khó coi, ngay khi xe dừng hẳn, cậu giật lấy chiếc túi ni lông mà Mạnh Xuyên đưa, nhanh chóng lao xuống xe, ngồi xổm bên đường nôn thốc nôn tháo.

"Ôi trời." Mạnh Xuyên đi tới nhìn, thấy cậu thực sự khó chịu, không đành lòng quay lại xe lấy một chai nước khoáng, nghiêng đầu đưa cho cậu, miệng vẫn lẩm bẩm.

"Cậu nói sớm là cậu bị say xe đi, cứ kêu dừng xe dừng xe, tôi còn tưởng cậu kiếm chuyện... Thôi thôi, tôi không nói nữa, cậu súc miệng đi, tôi đi tìm khăn giấy cho cậu."