Omega Có Mang Xuyên Tới Xã Hội Bình Thường

Chương 13

Sau cơn mưa mùa thu, không khí se lạnh hơn vài phần.

Ôn Chung Ý vừa khỏi cảm, người quấn trong chiếc áo khoác rẻ tiền mua ở chợ đầu mối, cằm bị che khuất một nửa bởi chiếc áo len cổ lọ, chất liệu vải thô ráp khiến da cậu hơi đỏ ửng.

Khuôn viên trường đại học này lớn hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Trường quân đội mà Ôn Chung Ý theo học ở Sanka không có nhiều núi giả và hồ nước trong khuôn viên trường như thế này, mà thay vào đó là những bãi tập đầy bụi đất.

Cậu đi được vài bước thì tiếng chuông tan học vang lên, học sinh từ các tòa nhà giảng đường ùa ra. Con đường rộng rãi ban đầu nhanh chóng trở nên chật chội, xe đạp và xe máy điện lướt qua cậu.

Ôn Chung Ý nép vào bên trong vỉa hè, tay đang đút túi theo thói quen che chở vùng bụng dưới.

Tối qua Dương Gia Nhiên gọi điện cho cậu, nói rằng cậu ta không may bị chọn đi nghe thuyết giảng của một doanh nhân nào đó, trong khi cùng thời điểm cậu ta vừa dành được vé xem kịch.

Vở kịch đó là vở mà cậu ta mong chờ từ lâu, cuối cùng cũng đã lưu diễn đến thành phố này, Dương Gia Nhiên không muốn bỏ lỡ.

Nhưng buổi diễn thuyết lại phải điểm danh, Dương Gia Nhiên đành phải nhờ Ôn Chung Ý giúp đỡ.

"Ban đầu định nhờ bạn cùng phòng giúp, nhưng họ đều bận, vậy nên anh giúp tôi nhé." Dương Gia Nhiên nói qua điện thoại, "Tôi đưa thẻ sinh viên cho anh, khi nào tôi về sẽ mời anh một bữa thịnh soạn! Được không?"

Cậu ta đã giúp Ôn Chung Ý rất nhiều lần, Ôn Chung Ý đương nhiên sẽ không từ chối, mỉm cười đáp: "Được, cậu gửi địa điểm cho tôi."

Vì vậy, sáng nay, Ôn Chung Ý quẹt thẻ sinh viên của Dương Gia Nhiên vào trường, đi theo biển chỉ dẫn tìm đến hội trường.

Cổng có một tấm biển quảng cáo lớn giới thiệu về khách mời của buổi thuyết giảng hôm nay.

Ôn Chung Ý liếc nhìn, thấy ảnh và tên của Mạnh Xuyên.

Phần giới thiệu khá ngắn gọn, Ôn Chung Ý đọc rất nhanh.

Hóa ra anh từng là sinh viên của trường này, gần đây đúng dịp kỷ niệm 70 năm thành lập trường, nên trường đã đặc biệt mời một số cựu sinh viên xuất sắc trở về giao lưu.

Sau khi đọc xong, bước chân của Ôn Chung Ý khi bước vào hội trường có phần nhanh hơn.

Rất nhiều sinh viên bước vào hội trường, nhưng nhìn vẻ mặt của họ, Ôn Chung Ý đoán rằng số người tự nguyện đến chắc không nhiều, có lẽ đa số đều giống như Dương Gia Nhiên, bị điểm rèn luyện ràng buộc nên mới phải đến.

Ôn Chung Ý quẹt thẻ điểm danh ở máy, sau đó tìm đại một chỗ ngồi xuống.

Tiếng nói chuyện rì rầm chẳng mấy chốc đã lắng xuống, Mạnh Xuyên trong bộ veston cao cấp được các lãnh đạo nhà trường vây quanh bước lên sân khấu.

Trên sân khấu có một dãy bàn ghế, Mạnh Xuyên cúi chào phía dưới rồi ngồi xuống vị trí chính giữa.

Tiếng vỗ tay vang lên một hồi lâu, những sinh viên ban đầu uể oải nhìn thấy vị chủ tịch tập đoàn trẻ tuổi và đẹp trai như vậy, đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Giữa những tiếng ồn nhỏ xen lẫn vài câu nói: "Không phải chứ, mọi người bình thường không xem tin tức địa phương à? Tôi cứ tưởng anh ấy đã nổi tiếng đẹp trai từ lâu rồi."

"Tôi còn tưởng ảnh trên biển quảng cáo là photoshop."

"Nhưng mà, quá trình trải nghiệm của Mạnh tổng này cũng khá kỳ lạ, trước đây từng đi lính, sau khi xuất ngũ thì thừa kế gia nghiệp, kết quả gặp tai nạn xe hơi mất tích bốn năm, tháng trước mới trở về."

"Trời, nghe cứ như phim trinh thám vậy."...

Các sinh viên bàn tán một hồi rồi im lặng. Ánh đèn sân khấu sáng rực, Mạnh Xuyên ngồi thẳng lưng, trên mặt mang nụ cười lịch thiệp, giọng nói quen thuộc truyền khắp hội trường qua micro.

Vị trí của Ôn Chung Ý hơi khuất phía sau, không nhìn rõ mặt Mạnh Xuyên lắm, nhưng phía trên đầu cậu có một chiếc loa nhỏ, vì vậy giọng nói của anh rất gần.

Thông thường, những buổi diễn thuyết kiểu này sẽ kể một số câu chuyện khích lệ, hoặc hồi tưởng lại tình cảm của mình với trường cũ, nhưng Mạnh Xuyên lại không làm theo lệ thường, anh thậm chí còn không nhìn bản thảo, một tay cầm micro, kể lại những chiến tích trốn học và đánh nhau thời đại học của mình một cách sinh động, khiến mặt của các lãnh đạo nhà trường đều xanh lét.

"Cái đó... khụ... Mạnh tổng à." Vị lãnh đạo ngồi bên cạnh anh buộc phải ngắt lời, khóe miệng giật giật, "Anh có thể kể một chút chuyện tích cực, để làm gương cho các bạn học sinh."

Mạnh Xuyên nghe lời, gật đầu: "Được."

Sau đó bắt đầu đọc bản thảo một cách vô cảm.

Ôn Chung Ý mỉm cười.

Bản thảo vừa nghe đã biết không phải do Mạnh Xuyên viết, quá tao nhã, người này không có nhiều chữ nghĩa như vậy.

Buổi diễn thuyết kéo dài một tiếng rưỡi, ngồi lâu một lúc, khi đứng dậy Ôn Chung Ý thấy hoa mắt chóng mặt.

Cậu vịn vào lưng ghế nghỉ một lát, khi ngẩng đầu lên thì Mạnh Xuyên đã rời đi.

Đúng lúc giờ ăn trưa, Ôn Chung Ý theo dòng người đến nhà ăn, mua một phần mì rau thập cẩm.

Hiếm khi không bị ốm nghén, Ôn Chung Ý ăn rất ngon miệng. Tivi trong nhà ăn đang chiếu phim truyền hình, Ôn Chung Ý liếc nhìn vài lần, bị thu hút, ngồi đó xem hết một tập.

Xem xong phim, xung quanh đã không còn mấy sinh viên.

Ôn Chung Ý mua một cốc sữa nóng, cúi đầu uống vài ngụm trong khi chờ thang máy.

Không lâu sau, cửa thang máy từ từ mở ra, bên trong đã có bốn năm người, đi xuống từ tầng năm. Tầng năm của nhà ăn có phòng riêng, thường dùng để tiếp đãi khách từ bên ngoài đến thăm trường.

Mạnh Xuyên đứng ở giữa đút hai tay vào trong túi, lông mày hơi nhướng lên.

Trong thang máy còn có lãnh đạo nhà trường, để tránh những cuộc trò chuyện không cần thiết, Ôn Chung Ý giả vờ như không thấy anh, bình tĩnh quay người lại, nhìn những con số nhảy chậm trên màn hình.

Mạnh Xuyên dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, cũng không lên tiếng, chỉ khẽ cười đầy ẩn ý phía sau cậu.

Ra khỏi nhà ăn, lãnh đạo nhà trường vẫn đang trò chuyện với Mạnh Xuyên.

"Hiệu trưởng Vương," ánh mắt Mạnh Xuyên rơi vào bóng lưng càng lúc càng xa phía trước, "Đưa đến đây được rồi, xe của tôi ở ngay phía trước."

Ôn Chung Ý đi không nhanh, cậu cúi đầu, một tay cầm sữa, một tay nhắn tin, gửi tin nhắn cho Dương Gia Nhiên.

- Tôi nghe xong diễn thuyết rồi, khi nào thì tôi trả được thẻ sinh viên cho cậu?

Vừa nhấn nút gửi xong, vai đã bị ai đó vỗ nhẹ.